Trong phòng riêng yên tĩnh một cách lạ thường.
"Ngươi đã giết người rồi à?"
Lăng Trì thờ ơ mở miệng nói.
Lâm Bắc Thần chống khuỷu tay lên bàn, đặt tay trái lên mu bàn tay phải, mu bàn tay trái chống cằm, trong tư thế cực kỳ thoải mái, nói: "Ừ."
"Đã giết rất nhiều rồi sao?"
Lăng Trì lại hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Ờ, có hơi nhiều." "Đây là lần đầu tiên ngươi giết người?" Lăng Trì lại hỏi.
Lâm Bắc Thần lúc này rất kinh ngạc.
Thân là đại công tử của Thành Chủ phủ, Lăng Trì biết trước một số tin tức về Bắc Hoang sơn cũng không có gì khiến người ta ngạc nhiên, nhưng có thể biết được đây là lần đầu tiên mình giết người, vậy thì có hơi kỳ lạ rồi đấy.
"Đại ớ...làm sao mà ngươi biết?"
Lâm Bắc Thần suýt chút nữa gọi ba từ 'Đại cữu ca'.
"Bởi vì trái tim của ngươi bất định."
Lăng Trì nói: "Khi ngươi giết người rất kiên quyết, nhưng bây giờ lại rất hoang mang."
Lâm Bắc Thần càng kinh ngạc hơn.
Bởi vì những gì Lăng Trì nói hoàn toàn chính xác.
Khi mình ở Thạch thành, bởi vì bản thân đang ở trong tình huống nguy hiểm, toàn thân Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới, tất cả tinh thần ý chí đều tập trung cao độ, người và tâm hợp nhất, không chút tạp niệm, cho nên ra tay giết người mà không hề có chút gánh nặng.
Nhưng khi trở về Vân Mộng thành, mối nguy hiểm bên ngoài đã biến mất, tinh thần thoải mái trở lại, hắn khó tránh khỏi có chút rối ren.
Trước khi Lâm Bắc Thần xuyên không, hắn chẳng qua chỉ là một trạch nam bình thường kiêu ngạo trong thế giới internet mà thôi.
Giết người ư?
Giết một con lợn còn sợ.
Chẳng qua cũng chỉ mới đến thế giới này mấy tháng.
Khi hắn nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở Thạch thành, nghĩ đến những thi thể đẫm máu và những cái đầu rơi xuống đất kia, vừa nghĩ tới việc mình đã giết hàng trăm người, liền không khỏi có chút kinh hãi, nghĩ lại mà thấy sợ.
Càng không thể nhịn được mà nghĩ, trong số những người mà mình đã giết, phải chăng là có một số người bị ép làm kẻ trộm hay không, phải chăng là có một số người vô tội hay không, những người đã chết này, con cái và phụ mẫu của bọn họ có buồn hay không ...
Tóm lại, những cảm xúc này giống như tâm ma, xua không đi, đuổi không tán.
Trước đây Lâm Bắc Thần ở trên mạng mắng chửi người khác là thánh mẫu, lòng dạ đàn bà, ngu xuẩn không ai bằng, nhưng khi màn chém giết sinh tử như vậy thực sự xuất hiện trước mặt hắn, hắn mới nhận ra rằng, thì ra phần lớn thời gian của mình, cũng chỉ là cái miệng pháo bị cảm xúc điều khiển mà thôi.
Sau khi lột bỏ sự tuỳ hứng vốn không có ý nghĩa gì cả đó, mình cũng chỉ là một người bình thường bằng xương bằng thịt, còn lâu mới có thể giết người như rạ, phóng khoáng ngang ngạnh, tuỳ tiện làm liều giống như nhân vật chính trong phim truyền hình.
Không có ai vừa bắt đầu đã là anh hùng.
Lâm Bắc Thần vốn dĩ cho rằng bản thân đã che giấu trạng thái tinh thần này rất tốt. Không ngờ rằng Lăng Trì vừa liếc qua đã nhìn ra rồi.
"Lần đầu tiên giết người, ta cũng giống như ngươi."
Lăng Trì nói.
Lâm Bắc Thần vừa nghe thấy liền biết rằng Lăng Trì đang nói thật.
Bởi vì hắn nói một cách rất nghiêm túc.
Giọng điệu cũng rất chân thành.
Lâm Bắc Thần có cảm giác, người như Lăng Trì sẽ không bao giờ nói dối.
"Sau đó thì sao?"
Lâm Bắc Thần hỏi: "Sau đó ngươi làm sao mà vượt qua ám ảnh tâm lý của mình?" "Không vượt qua được."
Lăng Trì nói: "Cho nên ta lại đi giết một vài người nữa."
Lâm Bắc Thần liền sững sờ.
Mẹ nó.
Vốn còn tưởng rằng vị Kiêu Dương của Lăng phủ, người từng nghiền áp vô số thiên tài ở Phong Ngữ hành tỉnh này, sẽ đưa ra một phân tích tài tình vô song, hoặc là mở ra một lối đi mới, nhưng không ngờ lại là một câu trả lời như vậy.
Nhưng hắn cúi đầu suy nghĩ kỹ lại, cảm thấy cũng rất có lý. Nhưng không chỉ là như vậy.
Tâm ma, lại không phải là chiến kỹ võ đạo.
Đâu có giải pháp nào cố định đâu.
Nếu bản thân có thể đi ra thì ra.
Không thể đi ra, vậy thì cứ đi thêm vài vòng nữa.
Giết một lần không quen, vậy thì giết thêm mấy lần nữa.
Giết nhiều thì sẽ quen thôi.
Lâm Bắc Thần đột nhiên cảm thấy phiền muộn trong lòng mình đã tiêu tan một chút. Lăng Trì lại nói: "Những người mà ngươi giết kia đều là kẻ đáng chết sao?”
Lâm Bắc Thần lập tức gật đầu.
Chỉ dựa vào thủ đoạn mà đám người Chu Thành đã đối phó với Hoả Sắc Vi, còn có Vạn Độc động lấy người sống để thử thuốc, trường đấu thú lấy mạng người đánh cược trong Thạch thành, những hành vi giết người cướp của của các mạo hiểm giả sâu mọt ở Bắc Hoang sơn đã đáng chết một vạn lần.
"Phải chăng ngươi cảm thấy, sau khi bọn họ chết đi, phụ mẫu và thê tử của bọn họ sẽ vô cùng đau lòng không?"
Lăng Trì lại hỏi.
Lâm Bắc Thần lại gật đầu.
Câu nói này đã đâm trúng nội tâm của hắn.
Lăng Trì nói: "Khi bọn họ làm điều ác, thì nên biết thiện ác cuối cùng đều có báo ứng, báo ứng sớm muộn gì cũng sẽ đến, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ qua, vì phụ mẫu thê tử mà dừng tay, bọn họ đã không thương yêu người thân của mình, vậy thì ngươi hà tất phải vẽ vời thêm chuyện, lo lắng cho kẻ ác như vậy chứ?”