Nghỉ một chút, Nhạc Hồng Hương lại nói: “Mặc dù cuộc sống của những nữ kiếm sĩ này thật sự rất khổ cực nhưng các nàng vẫn không chịu thua mà lựa chọn kiên cường chiến đấu với số phận, điều này khiến ta cực kỳ bội phục. Ta cũng đã từng nghe nói qua về sự tình của đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi này, đội trưởng của bọn họ- Phong Tứ Nương trước đây đã từng là nữ mạo hiểm giả xinh đẹp nhất bên trong Vân Mộng thành, chỉ là về sau gia đình nàng lại xảy ra chút biến cố nên mới lưu lạc tới bước đường này... đoàn mạo hiểm giả này vốn là do một số nữ nhân vì sinh tồn mà tập hợp lại với nhau rồi tạo thành, hơn nữa lại dựa vào lực lượng của bản thân để giúp đỡ, cứu tế rất nhiều cô nhi bên trong Vân Mộng thành. Lúc trước ta rất bội phục hành động của các nàng nên cũng đã từng nghĩ tới việc sẽ gia nhập vào đoàn mạo hiểm giả này.”
Lâm Bắc Thần vừa nghe vừa liên tục gật đầu.
Cuộc sống như vậy quả thật là không dễ dàng gì.
Nhưng đối với các nàng thì hắn chẳng qua cũng chỉ là một vị khách qua đường mà thôi nên hắn sẽ tiếp tục lấy ánh mắt của người ngoài cuộc để quan sát tình hình.
Một lát sau, Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân không biết từ đâu đi tới nói: “Nào, đến giờ dạy học rồi đấy, mời thầy giáo lên lớp.”
Mấy ngày gần đây, Lâm Bắc Thần thế mà không biết xấu hổ, chủ động kể lại chuyện quá khứ của bản thân, sau đó tiến hành khóa phụ đạo đặc biệt dành riêng cho Bạch Khâm Vân, hướng dẫn nàng tu luyện chiến kỹ Chư Thủy Kiếm Thuật với giá một tiền vàng một lần giảng dạy.
Mặc dù rất không muốn nhưng vì việc sử dụng điện thoại di động cần phải nạp rất nhiều tiền nên bạn học Lâm là bị ép phải nghĩ cách kinh doanh.
“Được.”
Lâm Bắc Thần đứng dậy, sau đó cùng Bạch Khâm Vân đi tới bên bờ sông bắt đầu luyện kiếm.
Hai người vừa mới luyện tập được một lúc thì từ bên trong doanh trại của đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi truyền ra tiếng cãi vã.
Với tính cách ưa náo nhiệt của Bạch Khâm Vân thì tất nhiên là nàng không thể kiềm chế được sự hứng thú của bản thân, ngay lập tức ngừng việc luyện kiếm rồi kéo theo cả Lâm Bắc Thần đi xem náo nhiệt.
“Nói trước cho ngươi rõ nhé, đây là ngươi tự ý nghỉ học chứ không phải là ta không dạy cho ngươi nên tiền vàng trả cho ta không được thiếu một đồng đâu đấy.”
Lâm Bắc Thần không ngừng lảm nhảm.
“Biết rồi biết rồi, ta sẽ không trả thiếu tiền cho ngươi đâu.”
Bạch Khâm Vân cũng đành bất lực trước sự tính toán chi li của Lâm Bắc Thần, vội vàng trả lời cho có lệ rồi kéo tay hắn đi tới phía ngoài doanh trại của đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi.
Hai người đứng từ xa nhìn vào thì thấy được các nữ kiếm sĩ lúc này đang trong tình trạng giằng co với một đám mạo hiểm giả khác.
Nữ kiếm sĩ thân hình cường tráng như voi mẹ lúc trước bây giờ đang dẫn đầu những người còn lại, tức giận gào lớn nói: “Chu Thành, tên khốn nhà ngươi đừng có mà quá đáng. Ban đầu là ngươi phản bội tiểu thư của bọn ta trước, vậy mà bây giờ còn dám vác mặt tới đây đòi tranh quyền nuôi con. Cái đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi có còn lương tâm nữa hay không?”
Có khoảng hơn ba mươi mạo hiểm giả mới xuất hiện, tất cả đều là nam giới, hung thần ác nghiệt, hừng hực khí thế, hơn nữa bộ áo giáp trên người cũng cao cấp hơn rất nhiều, khác biệt hoàn toàn so với áo giáp kém chất lượng của các nữ mạo hiểm giả Hoả Sắc Vi, giáp trụ của những nam nhân này lấy bạc thiết giáp làm chủ, đánh giá từ phương diện trang bị có thể thấy, nó tốt hơn gấp mấy lần so với đoàn mạo hiểm Hoả Sắc Vi.
Còn người đứng đầu là một nam nhân ngoài ba mươi tuổi.
Người này mặt vuông tai rộng, lông mày đoan chính, thân hình vạm vỡ to lớn, mái tóc đen dài, thân mặc áo giáp đinh tán, vũ trang đầy đủ, hai bên trái phải của eo treo một thanh trường kiếm. Trông thì cũng có vẻ anh tuấn uy vũ, chỉ là bờ môi mỏng hơi nhếch lên, có chút khắc nghiệt và thiếu tình cảm.
Sau khi hắn nghe xong, lạnh lùng nói: "Vũ Hồng, ngươi là cái thá gì chứ, ngươi có tư cách gì ngăn cản ta? Bảo Phong Tứ Nương ra đây, ta là cha của Tiểu Linh, nó là dòng giống của ta, ta đương nhiên có tư cách đưa Tiểu Linh trở về."
"Hừ, muốn mang Tiểu Linh đi ư, ngươi nằm mơ đi."
Nữ kiếm sĩ thân hình cường tráng với vẻ mặt tràn đầy giận dữ cười lạnh nói.
Nam nhân mặt vuông tai rộng lại nói: "Ha ha, không giao Tiểu Linh ra cũng được. Hãy giao tất cả thành quả săn bắt được của các ngươi cho đoàn mạo hiểm Phi Ưng bọn ta thì chuyện lần này coi như kết thúc."
"Ngươi rõ ràng là thèm muốn thu hoạch lần này của bọn ta, kiếm cớ để đến đây mượn gió bẻ măng, doạ dẫm bọn ta."
Nữ võ sĩ thân hình cường tráng với đôi mắt phun ra lửa nói.
"Ha ha, Phong Tứ Nương không ra ư? Nàng ta có phải là bị thương rồi không?" Chu Thành nhìn vào bên trong lều trại, sau đó lại cười lạnh nói: "Vậy xem ra tình hình của các ngươi đã rất tệ rồi, ha ha, cho dù ngươi có nói như thế nào đi chăng nữa, hoặc là giao người, hoặc là giao hàng, hai con đường, các ngươi tự chọn đi."
Nữ võ sĩ thân hình cường tráng toàn thân run lên: "Chu Thành, ngươi có còn lương tâm nữa không? Ban đầu, ngươi chẳng qua chỉ là một nạn nhân lang thang, suýt chút nữa chết đói ở ngoài Vân Mộng thành, là lão gia đã thu nhận ngươi, còn dạy ngươi võ công, coi ngươi giống như con ruột, trước khi lâm chung còn đồng ý cho cuộc cầu thân đầy gian truân của ngươi, gả tiểu thư cho ngươi, không ngờ cái tên cầm thú nhà ngươi, ở bên ngoài ăn chơi cờ bạc gái gú cũng thôi đi, còn hợp tác với nữ nhân bên ngoài tìm cách chiếm đoạt tài sản của Phong gia, bây giờ lại còn đuổi cùng giết tận tiểu thư... Đồ súc sinh nhà ngươi, ngươi có còn có nhân tính nữa không?"
"Chuyện cũ đã qua, ai còn nhớ nữa chứ?"
Chu Thành với vẻ mặt thờ ơ, không chút hổ thẹn nói: "Hơn nữa, ta đã bán mạng cho Phong gia mười năm, còn giúp lão già kia lo ma chay, ha ha, những gì phải trả đều đã trả xong cả rồi, hiện tại ta chỉ lấy đi một phần thuộc về mình thôi, chuyện này có gì quá đáng sao?"