Chỉ có một điều mà hắn không hề nghĩ tới đó là toàn bộ đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi này từ trên xuống dưới vậy mà đều là phụ nữ.
Chỉ là hình tượng của những nữ mạo hiểm giả này nếu đem so với những nữ kiếm sĩ gọn gàng, xinh đẹp trong tưởng tượng của hắn thì thật sự là khác biệt quá lớn, giáp da trên người các nàng đa phần đều đã bị mài mòn, xem chừng là đã mặc được một thời gian khá dài nên trên thân còn có dấu vết của đất cát, giáp trụ dính đầy những vết máu, da thịt bên ngoài cũng vì phơi nắng liên tục mà trở nên ngăm đen, hơn nữa còn dính đầy bụi đất. Đến cả mái tóc cũng chỉ được buộc một cách tùy ý bằng dây thừng ở phía sau gáy, trông có vẻ hơi rối.
Nói chung là nhìn từ trên xuống dưới thì họa chăng chỉ có vũ khí của các nàng là được bảo dưỡng một cách cẩn thận và lau chùi sạch sẽ.
Lúc này, hầu hết mọi người đều có dáng vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Có thể thấy, điều kiện sinh hoạt lúc nào cũng tràn ngập những nguy hiểm bên trong Bắc Hoang sơn đối với các nàng mà nói thì quả là vô cùng gian khổ.
Mà tại khu vực trung tâm của doanh trại thì có một chiếc xe ngựa được che phủ kín đáo bởi lều vải, đây chính là nơi chứa chiến lợi phẩm mà các nàng thu hoạch được trong lần thám hiểm tại ngọn núi Bắc Hoang này. Phần lớn trong số đó là các loại da và thịt của ma thú, mà chủ yếu đều tới từ những ma thú cấp thấp như Khiêu Giản Dương và Tật Hành Thú. Ngoài ra thì còn có thêm một số loại thảo dược.
Mặc dù kinh nghiệm trong việc thám hiểm của Lâm Bắc Thần lúc này vẫn còn rất ít ỏi nhưng hắn cũng vẫn có thể nhìn ra được thu hoạch của những nữ mạo hiểm giả này mặc dù số lượng nhìn thì có vẻ phong phú nhưng thật ra giá trị lại không cao.
Tính ra thì còn không bằng với thu hoạch mà hắn và A Quang phối hợp đạt được trong vòng mấy ngày nay.
Nhưng đương nhiên đây cũng chỉ là xét theo những gì hắn nhìn thấy mà thôi.
Có thể các nàng vẫn còn cất giấu những thứ khác có giá trị hơn thì sao, cái này không ai có thể biết được.
Kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Bắc Thần lúc này vẫn còn đang rất thiếu thốn, cho nên tạm thời hắn cũng không cách nào đánh giá được thực lực của những nữ kiếm sĩ này rốt cuộc là cao hay thấp.
Nhưng hắn có một niềm tin mãnh liệt rằng nếu như có phải đối đầu với nữ kiếm sĩ cường tráng như voi mẹ kia thì hắn chắc chắn vẫn có thể chiếm được thế thượng phong.
“Đây chỉ là một đoàn mạo hiểm giả cấp thấp mà thôi, lựa chọn đi tới khu vực giống như Bắc Hoang sơn này đối với các nàng mà nói thì đã là mạo hiểm rồi.” Nhạc Hồng Hương khẽ nói.
“Ngươi còn nghiên cứu cả về những đoàn mạo hiểm giả nữa sao?”
Lâm Bắc Thần thuận miệng hỏi.
Nhạc Hồng Hương nói: “Trước đây ta đã từng nghĩ tới việc sau khi tốt nghiệp thì sẽ gia nhập vào một đoàn mạo hiểm giả, cố gắng thông qua việc săn giết ma thú để kiếm chút tiền nuôi gia đình, vì vậy nên đã nghiên cứu qua một chút tư liệu liên quan tới phương diện này. Theo phán đoán của ta thì những nữ kiếm sĩ thuộc đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi này hầu hết đều chỉ có tu vi vào khoảng võ sĩ cấp bảy, cấp tám mà thôi, cũng may trong số đó còn có mấy người là bước đi trầm ổn, khí tức kéo dài, tinh khí nội liễm, chắc hẳn là dày dạn kinh nghiệm cho nên mới có thể thu hoạch được một chút thành quả bên trong Bắc Hoang sơn này.”
Lâm Bắc Thần cực kỳ kinh ngạc, quay đầu lại nói: “Ngươi có ý định tham gia vào một đoàn mạo hiểm giả sau khi tốt nghiệp sao?”
Nhạc Hồng Hương gật đầu nói: “Trước đó thì ta đúng là có dự định như vậy.”
“Nhưng với thành tích hiện tại của ngươi thì sau khi tốt nghiệp học viện sơ cấp, ngươi hoàn toàn có khả năng thi vào học viện trung cấp mà?” Lâm Bắc Thần ngạc nhiên hỏi.
Nhạc Hồng Hương thản nhiên mỉm cười, nói: “Điều kiện kinh tế của nhà ta trước giờ vốn không tốt, nếu như ta không thể giành được học bổng thì sẽ không đủ khả năng để theo học ở học viện trung cấp, gia đình ta không lo nổi mức học phí ở đó, cho nên ta bắt buộc phải tính trước hướng đi trong tương lai. Huống chi ngoại trừ một đệ đệ đang ở bên ngoài ra thì ta còn tới bốn muội muội nữa, bọn chúng đều đang trong tuổi phát triển, sức ăn cũng càng ngày càng khỏe...”
Vốn dĩ những lời này chính là bí mật sâu kín nhất bên trong nội tâm của nàng, ngoại trừ Lâm Bắc Thần ra thì nàng cũng chưa từng nói cho bất cứ bạn học nào.
Đây không phải là do nàng có ý gì với hắn mà chỉ là những lúc nói chuyện tán gẫu với Lâm Bắc Thần thì tâm tình của nàng thường không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác, rất nhiều chuyện bình thường nàng không bao giờ muốn nói cho người khác thì lại vô thức nói ra.
Hơn nữa sau khi nói ra những lời từ tận đáy lòng thì nàng cũng không cảm thấy hối hận mà còn cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
“Thế nhưng không phải bây giờ ngươi đã có tư cách tham dự cuộc so tài chính thức của kì thi Thiên Kiêu Tranh Bá rồi sao? Với thành tích như vậy thì chắc đã đủ để học viện trung cấp ban cho ngươi học bổng rồi chứ.” Lâm Bắc Thần nói.
Nhạc Hồng Hương tươi cười nói: “Đúng vậy, chuyện này đến ta cũng không thể tin được, mọi thứ diễn ra cứ như một giấc mơ vậy. Trước đó ta còn chưa hề nghĩ tới việc sẽ được tham dự cuộc so tài chính thức của kì thi Thiên Kiêu Tranh Bá. Đúng ra trong chuyện này ta còn phải cảm ơn ngươi nhiều đấy, Lâm học trưởng.”
Lâm Bắc Thần cũng không lấy làm kiêu ngạo, bình thản nói: “Cơ hội chỉ đến với những người có sự chuẩn bị từ trước.”
Nhạc Hồng Hương nghe vậy cũng kiên định nói: “Ta nhất định sẽ nắm chắc cơ hội này.”