Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, con Thổ Phát Thử Vương có chí hướng trở thành Quỷ Thử Hoàng Đế này đã triệt để biến chất, sau khi trải qua một quá trình rèn luyện cực khổ cuối cùng nó đã sở hữu kỹ thuật rút gân lột da, đập xương lấy tủy siêu phàm. Trình độ thông thạo đáng kinh ngạc này khiến cho Phan Nguy Mẫn - một lão đầu bếp kỳ cựu nhìn vào cũng phải cảm thấy ngán ngẩm.
Một người và một chuột hợp tác săn giết ma thú, thành quả thu hoạch được thật sự rất lớn.
Chỉ là điều khiến cho khuôn mặt của hai chủ vị chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn và Sở Ngân gần đây dần lộ rõ vẻ bực bội đó là trong khoảng mấy ngày nay, tần suất những đội mạo hiểm giả xuất hiện lại ngày càng trở nên nhiều hơn.
Có mấy lần thì bọn họ chỉ thăm dò, còn lại thì đa phần đều là trực tiếp xuất thủ cướp đoạt.
Mặc dù tất cả đều bị Phan Nguy Mẫn đẩy lui, nhưng rõ ràng là thực lực của đối thủ càng ngày càng mạnh.
Kinh nghiệm lâu năm nói cho bọn hắn biết chắc chắn tiểu đội của bọn họ ở ngọn núi Bắc Hoang đã bị một thế lực mạo hiểm giả sâu mọt lớn hơn theo dõi.
Có nên kết thúc sớm khóa huấn luyện đặc biệt này hay không đây?
Sau khi hai vị chủ nhiệm của hai cấp học khác nhau này thương lượng vài lần với nhau thì quyết định của bọn họ là vẫn tiếp tục tiến hành khóa đặc huấn này.
Bởi vì lần đặc huấn này đối với học viện Sơ Cấp Số 3 có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
Có thể vượt qua được kết quả trước đây trong lịch sử, sáng tạo ra kỷ lục mới và giành chiến thắng trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá và tạo thành một bước ngoặt lớn cho sự phát triển của học viện Sơ Cấp Số 3- nơi mà sức hấp dẫn trong tuyển sinh đang cực kỳ bấp bênh, tất cả đều phải hy vọng vào bốn người Lâm Bắc Thần, mà để bọn hắn có thể trưởng thành bằng chính mồ hôi, nước mắt và máu của mình, thiết lập tình hữu nghị vững chãi và tạo thành một tổ đội phối hợp ăn ý với hiệu quả chiến đấu ở mức cao nhất chỉ trong vài ngày ngắn ngủi thì bắt buộc phải thông qua kì đặc huấn lần này
Bên cạnh đó, khóa huấn luyện đặc biệt này kéo dài tổng cộng trong khoảng năm ngày, mà hôm nay đã là ngày thứ tư rồi.
Chỉ cần chống đỡ nốt ngày mai thì khóa huấn luyện đặc biệt sẽ kết thúc trong mỹ mãn.
Chỉ cần cẩn thận thêm một chút nữa thôi là đủ.
Cũng giống như mấy ngày trước đó, vào ngày thứ tư khi mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn dẫn đầu tiểu đội đi tới chỗ nước cạn duy nhất có nguồn nước bên cạnh lòng sông thuộc bán kính mười dặm xung quanh khu vực này, sau đó tiến hành dựng trại để ở qua đêm.
Tuy nhiên, khác với những đêm trước, lần này ở bãi sông bên cạnh đã có sự xuất hiện của những người khác.
"Ai?" Một giọng nói vang lên.
Bốn nữ chiến sĩ cảnh giới võ sĩ thân hình nhanh nhẹn, khỏe mạnh, hiên ngang trong bộ áo giáp da từ bãi sông bên cạnh chạy tới, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác cản đường đi của bọ hắn.
“Các ngươi là ai ?” Phan Nguy Mẫn hỏi ngược lại.
“Đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi.”
Người cầm đầu trong số này là một nữ võ sĩ khoảng hơn ba mươi tuổi, thân hình cường tráng, vạm vỡ giống như một con voi cái vậy, từng bắp cơ lực lưỡng ẩn chứa sức mạnh bộc phát đáng sợ khiến cho người ta không khỏi cảm thấy bị áp lực ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Phan Nguy Mẫn quay đầu lại, liếc mắt về phía Sở Ngân.
Sở Ngân thấy vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: “Theo trí nhớ của ta thì đây là một đoàn mạo hiểm giả thuộc quyền quản lý của Cộng Trợ Hội, nghe nói là trong khoảng thời gian này hình như ở đó đã xảy ra chút chuyện phiền phức, hiện tại đã lâm vào tình trạng khủng hoảng tài chính.”
Phan Nguy Mẫn nghe vậy thì cũng đã hiểu rõ về đối phương, hắn liền quay đầu lại nói: “Bọn ta là người của học viện Sơ Cấp Số 3 thuộc Vân Mộng thành, đêm nay muốn cắm trại ở trên bờ sông này, các ngươi nhanh chóng nhường ra một khoảng trống đi.”
Giọng điệu của chủ nhiệm Phan Nguy Mẫn hoàn toàn giống như đang ra lệnh cho người khác vậy, cực kì cứng rắn.
Thật ra đây cũng không phải điều gì quá mới mẻ bởi vì tất cả những cơ quan nằm trong hệ thống giáo dục của đế quốc Bắc Hải thì đều có địa vị rất cao.
Lấy thân phận chủ nhiệm một khối trong học viện của Phan Nguy Mẫn cùng Sở Ngân mà đem so với những thành viên của đoàn mạo hiểm giả cấp thấp như này thì đã được coi là đại nhân vật rồi.
Vị nữ võ sĩ có thân hình cường tráng kia nghe vậy thì trong mắt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó quay sang thì thầm vài lời vào tai của một nữ võ sĩ thoạt nhìn chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi đứng ở bên cạnh, nữ võ sĩ trẻ tuổi này nghe xong liền nhanh chóng chạy đi báo tin, một lát sau thì quay lại nói: “Tiểu thư đã đồng ý rồi.”
Cuối cùng, đoàn mạo hiểm giả Hỏa Sắc Vi quyết định di chuyển nơi cắm trại ra chỗ khác, nhường lại một mảnh đất trống lớn ở gần phía bắc của bờ sông cho đám người Lâm Bắc Thần.
Phan Nguy Mẫn chủ động đứng ra bố trí mọi người dựng trại ở trên bãi sông, tác phong thật sự rất thuần thục.
Khác với chủ nhiệm Phan, Lâm Bắc Thần lại có hứng thú với việc quan sát đám người thuộc đoàn mạo hiểm giả này hơn.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn có thể quan sát cuộc sống sinh hoạt của những mạo hiểm giả ở khoảng cách gần tới như vậy.