Người trẻ tuổi nho nhã cười nói: "Thật là đám láng giềng nhiệt tình, rất lâu rất lâu rồi không có loại trải nghiệm này... Loại cảm giác này khiến cho người ta hoài niệm." "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hàn Bất Hối không nhịn nổi hỏi.
Người trẻ tuổi nho nhã cười cười, nói: "Rất nhanh ngươi sẽ biết thôi."
Hắn vai sánh vai đi cùng với nàng, dáng vẻ vừa nói vừa cười, rơi vào trong mắt của người khác, giống như bằng hữu tốt đã lâu, thậm chí là người yêu thân mật, không thấy có chút bầu không khí đối nghịch nào.
Căn bản không bị người ta nhìn ra chút mánh khoé nào.
Hàn Bất Hối đi chậm.
Người trẻ tuổi nho nhã cũng không hối thúc.
Thỉnh thoảng hắn cảm thán phong cảnh mỹ lệ của Vân Mộng thành, thỉnh thoảng bắt giữ hải điểu màu trắng bay lượn trên bầu trời, thỉnh thoảng cùng Hàn Bất Hối thời ơ nói một số việc nhà, thậm chí còn hỏi tới một số sự tích trước đây của ca ca nàng Hàn Bất Phụ.
Cuối cùng, đến dưới chân của núi Thần Điện.
Thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân hiện tại đã thu hẹp lại đến Thần Điện Sơn, Giáo hoàng Dạ Vị Ương bây giờ đã tọa trấn ở trên núi này, phòng bị nghiêm ngặt.
"Thì ra là Hàn cô nương, những người này là?"
Lối vào đường núi, bốn vị nữ Tế Tư trẻ tuổi ngăn cản đường đi.
"Nghiêm tỷ tỷ, mấy vị này đều là bằng hữu của ta, cũng là chiến hữu của của đại ca ta, muốn đến mộ địa trên núi, đi tế bái ca ta, cho nên ta dẫn bọn họ qua đây."
Hàn Bất Hối vội vàng giải thích.
"Ồ, như vậy à, các ngươi lên đi."
Nữ tế tư dẫn đầu gật gật đầu, phất tay cho đi.
Hàn Bất Hối dẫn theo bọn người trẻ tuổi nho nhã, theo đường núi, chậm rãi từng bước đi lên.
Cảnh núi rất đẹp.
Không khí trên núi cũng cực kỳ tươi mát.
Người trẻ tuổi nho nhã giống như du khách chơi núi, vừa đi vừa nghỉ, dáng vẻ không có chút nôn nóng nào cả.
Hàn Bất Hối cũng vui vẻ như vậy.
"Thực ra... mộ của ca ca ngươi, vốn không nằm trên núi Thần Điện đúng chứ?" Người trẻ tuổi nho nhã đột nhiên mở miệng cười hỏi.
Hàn Bất Hối sắc mặt không thay đổi, nói: "Tại sao lại hỏi như vậy, người của toàn thành đều biết, mộ và bia kỷ niệm của ca ca ta đều ở trên Thần Điện sơn, là lúc trước Lâm Bắc Thần đại nhân để ghi nhớ quân nhân của đế quốc chiến tử, đã xây dựng nghĩa trang tập thể ở chỗ này."
Người trẻ tuổi nho nhã cười cười, nói: "Đột nhiên có chút không muốn giết ngươi, tuổi còn nhỏ mà lại hữu dũng hữu mưu."
Hàn Bất Hối không nói gì, nàng cúi đầu, tiếp tục đi lên.
Nàng có thể không sợ sao?
Nàng sợ.
Nhưng nàng không muốn khiến ca ca mất mặt.
Đoạn đường đi lên này, trên đường núi lại không gặp phải nhân viên thần chức tuần tra nào cả.
Một đoàn người đi vào trong quảng trường trên đỉnh núi.
Chim hót hoa nở, cây xanh như thảm.
Trải qua sửa chữa lại, diện tích của quảng trường Thần Điện sơn đã lớn ra hơn gấp năm lần, thần tượng Kiếm Chi Chủ Quân đứng sừng sững ở trên quảng trường trước kia đều đã dỡ bỏ, kiến tạo một số suối phun, giả sơn tạo cảnh tô điểm, bớt đi một chút vẻ thần thánh trang nghiêm của thần điện, thêm một chút khí tức sinh hoạt hóa bình thường.
Lúc này vào ngày thường, trên quảng trường chắc hẳn là có không ít tín đồ cùng nhân viên thần chức.
Hôm nay lại là một mảnh trống rỗng.
Một thân ảnh thân mặc trường bào màu xanh nhạt, đứng ở trung ương của quảng trường, tay cầm một pháp trượng nguyệt hoa, lẳng lặng nhìn đám người Hàn Bất Hối, lộ ra vẻ đã chờ đợi rất lâu.
"Giáo hoàng miện hạ."
Hàn Bất Hối ngay lập tức hành lễ.
Lúc khom lưng, tay đặt ở trước người, dùng tay ra hiệu.
Dạ Vị Ương lại như không thấy.
Dung mạo của nàng vẫn ngọt ngào thanh khiết, mái tóc dài các sắc dường như rủ xuống vị trí bắp chân sau, thân eo tinh tế ôn nhu, đôi chân trắng mịn thon dài, một bộ trường bào Giáo Hoàng màu trắng bạc, càng làm tôn lên dáng người cao gầy mê người của nàng.
"Các hạ là một vị kia trong Thần Vương Quân Ma Thần?"
Dạ Vị Ương mở miệng, trong giọng nói lạnh giòn mang theo một loại uy nghiêm khiến cho người ta cầm lòng không đậu mà muốn thần phục.
"Hả?"
Người trẻ tuổi nho nhã, ánh mắt quan sát tỉ mỉ trên người Dạ Vị Ương, trong mắt có ánh sáng lấp lóe, nói: "Thú vị, thật là thú vị, không ngờ rằng ở chỗ này, lại còn gặp được một vị đạo thai Tiên Thiên Thần Thể, cái này chính là thể chất hiếm thấy đến cực điểm."
Dạ Vị Ương cầm quyền trượng, chậm rãi tiến lên mấy bước, nói: "Các hạ là Ma Thần tôn quý, hà tất phải so đo với một thiếu nữ nhỏ bé, hôm nay đến Thần Điện sơn, chắc chắn là có chỗ chỉ giáo, chi bằng thả Hàn Bất Hối ra trước, thế nào?"
Đôi mắt của người trẻ tuổi nho nhã càng ngày càng sáng, cười nói: "Ta chính là muốn so đo với nàng, ngươi muốn thế nào?"
Liền tuỳ ý ưa tay.
Năm ngón tay liền khống chế đầu của Hàn Bất Hối.
Chỉ cần hơi phát lực thì có thể khiến thiếu nữ này vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới.
Dạ Vị Ương nhíu mày, nhưng sợ ném chuột vỡ bình, không thể xuất thủ.
Càng mấu chốt hơn chính là, nàng không nhìn thấu nông sâu của người trẻ tuổi này. "Ha ha, nói đùa."
Người trẻ tuổi nho nhã đột nhiên cười một tiếng, nhẹ nhàng đẩy một cái, đẩy Hàn Bất Hối cho Dạ Vị Ương.
"Mặc dù ngươi lừa ta, mặc dù ngươi ở chỗ lối vào của Sơn môn đã ra ám hiệu cho tiểu tế tư họ Nghiêm kia... Nhưng ta hiện tại vẫn không muốn giết ngươi."
Hắn cười cười với với Hàn Bất Hối người còn kinh sợ chưa tỉnh hồn, lại nói: "Ngươi dẫn ta tới đây, chính là muốn để Tần Liên Thần liên thủ với Lâm Bắc Thần giết ta, đúng chứ? Đáng tiếc ngươi phải thất vọng rồi, hôm nay, ta sẽ để cho ngươi tận mắt nhìn thấy hai người kia chết trước mặt ngươi... Còn không ra đây."
Nói xong, hắn trở tay ấn một cái về phía bên phải trong hư không.
Không khí lập tức lõm xuống một cái chưởng ấn to lớn.
Gợn sóng lấp lóe.
Tần chủ tế từ trong không gian gợn sóng chậm rãi bước ra