“Hả?”
Bạch Khâm Vân nghi hoặc nhìn về phía Lâm Bắc Thần giống như phát hiện điều gì đó: “Ngươi chẳng lẽ cũng...”
Lâm Bắc Thần chột dạ: “Không có. Ta không có bị rơi vào hầm phân. Ngươi nghĩ sai rồi.”
Hắn nói còn chưa dứt lời hai người Nhạc Hồng Hương và Hàn Bất Phụ đã đồng loạt nhảy sang phía bên cạnh né tránh.
Chẳng trách trước đó mặc dù đã rất cẩn thận cách xa Bạch Khâm Vân rồi mà vẫn cảm thấy thối. Thì ra cũng không phải chỉ có một người rơi xuống hầm phân.
“Được rồi, tiếp tục xuất phát tiến hành nhiệm vụ tiếp theo.”
Sở Ngân dẫn đường rời khỏi sơn cốc đi vào sâu bên trong Bắc Hoang Sơn.
Đoàn người rời đi không bao lâu, một con chuột chũi to lớn hùng vĩ từ dưới đất chui ra ngoài. Cái mũi nó hít hít sau đó tiếp tục đuổi theo về hướng đám người Lâm Bắc Thần vừa rời đi.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh.
Màn đêm buông xuống.
Một căn lều nhỏ được dựng lên cạnh bờ sông.
Phan Nguy Mẫn lấy thuốc bột rải xung quanh lều để ngăn ngừa độc trùng và rắn độc đồng thời có thể xua đuổi phần lớn dã thú.
Lâm Bắc Thần đào một cái hố ngay cạnh bờ sông, rải đá cuội phía dưới đáy rồi dẫn nước sông vào tạo thành một bể tắm tự nhiên sau đó nhảy vào tắm rửa một cách sảng khoái.
Ba người Bạch Khâm Vân, Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương thấy vậy cũng bắt chước đào ao nước nhảy vào tắm rửa sạch sẽ.
“Trước kia ngươi từng đi dã ngoại sao?” Phan Nguy Mẫn hỏi.
Lâm Bắc Thần nói: “Không có, chỉ là động não suy nghĩ ra một phương pháp thôi.”
Nói đùa.
Chẳng lẽ hắn xem ba trăm sáu mươi lăm tập thám hiểm dã ngoại của Bối gia là uổng công vô ích cả sao?
Lửa trại thiêu đốt nổ đùng đùng.
Ánh lửa đỏ rực chiếu lên mặt các thiếu niên.
Sau một ngày thí luyện bốn người đều cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng loại chiến đấu trong hoang dã như vậy lại khiến họ cảm thấy thú vị đồng thời trong lúc vô hình cũng giúp họ không ngừng trưởng thành.
Nhất là sau khi nhìn thấy máu trong quá trình săn giết các loại ma thú khác nhau, trên người bọn họ cũng có thêm một chút sát khí, tâm trí cũng càng trở nên trầm ổn. Đây chính là chỗ tốt của quá trình huấn luyện.
Sát sinh và giết người không giống nhau nhưng lại có thể giúp những tân binh này trưởng thành.
Cách lều vải khoảng vài trăm thước, một con chuột chũi to lớn đang lén lén lút lút cẩn thận quan sát.
Đột nhiên con ngươi của nó chợt co lại lộ ra ánh mắt căm hận bởi vì nó nhìn thấy đám người kia đã đem tộc nhân của nó mổ xẻ rửa sạch sau đó xâu trên cây gỗ để nướng.
A.
Đó là Qua Tam...
Nó nhận ra một tộc nhân đã chết trong số đó.
Nhân loại thật là một sinh vật tàn bạo.
Các ngươi cứ chờ đó. Quỷ Thử Hoàng đế vĩ đại nhất định sẽ khiến các ngươi trả giá đắt.
Chuột chũi oán hận nghĩ.
Sau một lúc lâu.
“Hả? Đây là mùi gì? Thơm quá...”
Nó nhìn chằm chằm vào cơ thể Qua Tam ngoài cháy trong mềm đang nằm trên đống lửa rồi trầm tư suy nghĩ, mùi thơm này là mùi thịt nướng sao?
Thì ra thịt sau khi được nướng chín còn ăn ngon hơn so với quả mọng và cỏ trong cốc.
Chuột chũi đột nhiên cảm thấy một cánh cửa dẫn đến thế giới mới đang chầm chậm mở ra trước mặt mình.
Trong lều trại.
“Có thể ăn được rồi.”
Sở Ngân thuần thục xé con Quỷ Thử đã được nướng chín chia cho những người khác.
Lâm Bắc Thần do dự một chút không có nhận, nói: “Không nên tùy tiện ăn thịt rừng, nhất là những sinh vật thuộc loài chuột. Lỡ có dịch chuột truyền nhiễm thì phải làm sao?”
Sở Ngân dở khóc dở cười giải thích: “Vô Vĩ Quỷ Thử là một trong những nguyên liệu nấu ăn tốt nhất trong Bắc Hoang Sơn. Thịt của chúng vừa mềm lại giàu chất dinh dưỡng. Rất nhiều nhà thám hiểm và tiểu đội lính đánh thuê đều lựa chọn chúng làm nguyên liệu nấu ăn hàng đầu. Ngươi cứ yên tâm, mọi người đã ăn trong nhiều năm như vậy vẫn chưa từng xuất hiện bất cứ vấn đề gì.”
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một lát sau đó vẫn quyết định cự tuyệt. Thế giới này rất nguy hiểm.
Hắn cũng không muốn mình trong lúc mơ hồ không rõ lại mắc phải bệnh truyền nhiễm gì đó.
Hơn nữa, bên trong Baidu Netdisk có chuẩn bị đầy đủ các loại thức ăn, còn có cả Đào Hoa Nhưỡng của quán trọ Duyệt Lai. Tất cả đều đảm bảo vệ sinh, không cần thiết phải mạo hiểm.
Sau khi ăn uống no đủ, mấy người mới bắt đầu băng bó vết thương.
Hôm nay, bọn họ đầu tiên là xông vào Quỷ Thử cốc, sau lại giết một đám Cụ Phong Liệp Cẩu, ngoại trừ Lâm Bắc Thần những người khác đều mang thương tích, sau khi mở băng vải ra đều đau đến nhe răng nhếch miệng.
May mắn thay, trước khi đi ai cũng mang theo kim sang dược. Bôi thuốc lên vừa có thể giảm đau vừa giúp vết thương mau khép miệng, nhiều nhất là một hai ngày sau có thể khỏi hẳn, cũng sẽ không để lại bất kỳ vết sẹo nào.
“Hì hì, Hàn sư huynh, ta giúp ngươi trị thương nhé.”
Lâm Bắc Thần trong lòng khẽ động đi tới bên cạnh Hàn Bất Phụ thi triển một chút hiệu quả trị liệu của Huyền khí hệ Thủy mà mình vừa mới thức tỉnh.
Rất nhanh, vết thương trên người Hàn Bất Phụ dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được đang từ từ biến mất.
Lần này không chỉ ba người Bạch Khâm Vân mà ngay cả Sở Ngân và Phan Nguy Mẫn cũng trợn tròn mắt lên.
“Huyền khí hệ Thuỷ của ngươi có tác dụng trị liệu thương thế nhanh chóng như vậy sao?”
Sở Ngân không thể tưởng tượng được nói.
Lâm Bắc Thần cũng không dấu diếm: “Ngày hôm qua sau khi thức tỉnh Huyền khí lúc trở về kiểm tra mới phát hiện.”
Phan Nguy Mẫn cũng rất kinh ngạc nói: “Bình thường mà nói trong Ngũ Hành Huyền khí, hệ Mộc và hệ Thủy có hiệu quả trị liệu nhất định nhưng cũng cần phải có bí kỹ đặc biệt để phối hợp. Có thể học được những bí kỹ này đã ít lại càng ít. Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể trực tiếp dùng Huyền khí nguyên khai để trị liệu giống như bạn học Lâm, Huyền khí hệ Thuỷ của trò nói không chừng có thể là một loại biến chủng đặc biệt của Huyền khí.”