Lâm Bắc Thần hú lên một tiếng quái dị. Hắn vận sức nhảy vọt lên trên, xem chừng là muốn bay ra ngoài.
Phải nói về Thân pháp và Huyền khí thì so với Bạch Khâm Vân hắn quả thật là mạnh hơn quá nhiều. Độ cao của loại cạm bẫy này cũng không làm khó được hắn.
Nhưng Thử Vương lại không muốn buông tha cho hắn dễ dàng như vậy. Nó bắt đầu thi triển ma pháp, chùm lông trắng ở mi tâm sáng lên, sau đó bùn đất ở phía trên giống như đang sống lại vậy, nhanh chóng khép kín nhằm chôn sống Lâm Bắc Thần.
Cũng may tốc độ thân pháp của Lâm Bắc Thần thật sự là vô cùng nhanh, ngay vào lúc bùn đất sắp khép lại thì hắn cũng kịp chui được nửa người ra ngoài.
“Mẹ nó.”
Lâm Bắc Thần chỉ còn biết lặng thinh.
Thanh danh một đời của ta vậy là mất sạch.
Cũng chính vào lúc này, bắp chân của Lâm Bắc Thần bỗng truyền đến cảm giác đau đớn.
Hắn lại lần nữa hú lên một tiếng quái dị sau đó dùng hết sức lao ra khỏi bùn đất. Cúi đầu nhìn xuống, trên bắp chân phải lúc này đã có thêm ba vết thương còn đang chảy máu.
“Mẹ nó.”
Thử Vương dùng Độn Địa Thuật hành động trong lòng đất vô cùng tự nhiên cứ như cá gặp nước vậy, trực tiếp dùng móng vuốt đánh lén hắn.
Cũng may là Vô Tương Kiếm Cốt của Lâm Bắc Thần tu luyện đã có chút thành tựu, da dày thịt béo nên vết thương mới không quá nghiêm trọng. Nếu đổi lại là một trong ba người Hàn Bất Phụ thì chỉ sợ là đã mất luôn nửa cái bắp chân rồi.
Thực lực của con chuột chũi lớn này cũng có chút xuất quỷ nhập thần đấy.
Lâm Bắc Thần phát cáu, lập tức triệu hồi ra Đức kiếm sau đó hai tay cầm kiếm không ngừng oanh kích ra xung quanh khiến cho mặt đất rung chuyển.
Dưới những đòn công kích liên tiếp của Lâm Bắc Thần, Thử Vương bị buộc phải lùi về phía sau, giấu mình dưới lớp bùn đất, không dám ló mặt ra. Nhưng chỉ cần Lâm Bắc Thần sơ sẩy một chút thôi thì nó nhất định sẽ nhân cơ hội đó để tấn công.
“Thật là biết lợi dụng cơ hội mà.”
Lâm Bắc Thần dở khóc dở cười.
Trước đó hắn còn nghĩ nếu mình có kỹ năng “Trào phúng” thì chắc hẳn sẽ rất sảng khoái, bây giờ thì đúng là cầu được ước thấy,Thử Vương chỉ tập trung đánh một mình hắn, nhất thời khiến hắn cũng có chút luống cuống tay chân.
Cũng may Lâm Bắc Thần sở hữu cường độ tinh thần lực cao nên phản ứng rất nhanh. Một người một chuột cứ thế dây dưa kéo dài.
Một lát sau, tiếng chuột kêu xung quanh cũng dần dần ngưng lại.
Thử Vương đúng là rất mạnh mẽ nhưng những con Vô Vĩ Quỷ Thử dưới trướng nó thì lại không được như vậy. Dưới thế tấn công của ba người Hàn Bất Phụ thì cuối cùng chúng cũng không chống đỡ nổi, lao nhao bỏ chạy.
Bụi đất cũng theo đó mà tản dần đi. “Hô hô...”
Hàn Bất Phụ há miệng thở dốc.
Bên kia, Nhạc Hồng Hương cũng mồ hôi đầm đìa ướt đẫm người.
Bạch Khâm Vân thì đi ra phía xa, cởi bỏ lớp y phục bên ngoài bị dính phân rồi nhảy xuống con suối tắm rửa.
Cả ba người đều đã hoàn thành nhiệm vụ săn giết mười con Vô Vĩ Quỷ Thử.
Sau khi tắm rửa, Bạch Khâm Vân mặc quần áo ướt nhem quay trở lại.
“Về thôi.” – Hàn Bất Phụ lên tiếng
Trải qua một phen chiến đấu, trên cơ thể mỗi người đều có vết thương, cũng may là không nặng.
Lâm Bắc Thần cũng đang thở hổn hển.
Tên Thử Vương này đúng là một đối thủ khó nhằn, cơ thể thì cứng như sắt, nặng cũng tới cả năm trăm cân vậy mà tốc độ thì không thể xem thường, tới không thấy ảnh đi không thấy hình, lại còn giỏi điều khiển phi thạch. Lâm Bắc Thần tốn thời gian lâu như vậy cuối cùng mới có thể hạ được cái tên này.
“Xong rồi, không cần phải liều chết với cái tên này nữa.”
Lâm Bắc Thần cũng không muốn đánh tiếp.
Rất may là sau đó Thử Vương cũng không xuất hiện thêm lần nào. “Biết khó mà lui rồi sao?” – Lâm Bắc Thần thu kiếm lẩm bẩm.
Mỗi người đều tự thu dọn Quỷ Thử mà mình đã đánh chết, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Sau khi bốn sát thần rời đi được mười mấy phút. Từng con Vô Vĩ Quỷ Thử mập mạp, tròn vo từ khắp các ngõ ngách trong sơn cốc mới chui ra ngoài. Dường như chúng vẫn còn chưa tỉnh hồn, nhìn vào nơi cửa động, phát ra mấy tiếng chi chi như là đang trao đổi cái gì.
Một con mẫu Quỷ Thử nhảy lên hòn đá, khoa tay múa chân, chi chi chi, dường như muốn nói cái gì.
Đại vương đâu? Đại vương chúng ta đâu rồi?
Đám Quỷ Thử lúc này mới phát hiện, vị Thử Vương luôn che chở, dạy dỗ, bảo vệ chúng, dẫn chúng đến nơi tuyệt hảo này sinh sống lại không thấy đâu?
Chẳng lẽ đại vương bị những kẻ đáng giận kia giết chết rồi sao?
Thoáng chốc, cả sơn cốc bùng nổ.
Đột nhiên, một tên Quỷ Thử từ dưới đất chui lên chi chi chi nói gì đó. Cả đàn nhao nhao hoan hô bắt đầu đào đất.
Một lát sau, bọn chúng đào ra một cái hố sâu sơn ba mét. Trong hố, vị Thử Vương mất tích trước đó đang nằm hôn mê dưới lớp nham thạch, được bê ra ngoài đặt trên một tảng đá. Chúng tìm cách nén lồng ngực giúp tim phổi khôi phục hoạt động.
Cuối cùng, Thử Vương cũng yếu ớt tỉnh lại. Nó giơ hai tay lên che mặt mình lại.
Thật mất mặt! Vừa nãy độn thổ nhanh quá, nó không cẩn thận tông thẳng vào một tảng đá dưới lòng đất khiến mình bị ngất đi.
Đúng là sỉ nhục mà.
Đàn chuột nhảy cẫng hoan hô. Sau đó, bọn chúng cùng nhau xếp hàng, vừa vui vẻ lại vừa lưu luyến tiễn chân Thử Vương.
Nó đứng ở cửa sơn cốc phất tay với đám Quỷ Thử. Ánh mắt nó kiên định rồi bước ra khỏi cốc, lưu lại một bóng lưng uy vũ.
Nó là một Thử Vương có cốt khí, muốn trở thành Quỷ Thử Hoàng Đế. Vì vậy, nó nhất định phải đi truy sát những kẻ xâm lấn đáng chết kia.
Báo thù cho những đồng tộc đã chết.
“Thời gian hoàn thành nhiệm vụ tổng cộng hết nửa canh giờ, vượt quá thời gian dự kiến ban đầu.”
Phan Nguy Mẫn nhìn bốn đứa đệ tử chật vật chạy ra tới. Trên mặt hắn cũng không có bao nhiêu biến hóa tiếp tục nói: “Bởi vì trước đó ta làm nhiệm vụ dò xét không phát hiện sự tồn tại của Thử Vương, xem như là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy vẫn tính là các trò thông qua.”
Sở Ngân hít hít mũi hỏi: “Sao lại thối như vậy?”
Hàn Bất Phụ cười khổ đang định mở miệng.
Lâm Bắc Thần và Bạch Khâm Vân đồng thời hét lên: “Không được nói.”