Sự mỹ lệ của thiếu nữ làm lòng người tan nát.
Nhưng Thạch Quân lại như vong hồn rơi vào địa ngục.
Ngân Thương Đoạt Phách Lâm Thiến Thiến.
Hắn giống như nằm mộng nói ra cái tên này.
Cường giả tuyệt đối trong trận doanh liên minh phản Đại Hoang thần điện. Đoạt Phách trong tổ hai người Câu Hồn Đoạt Phách.
Nghe đồn nàng vốn là một trong hai thị nữ dưới trướng Kiếm Tiên Lâm Bắc Thần, dưới sự chỉ điểm của hắn, nghịch thế quật khởi, cho thấy chiến lực cường đại không thể tưởng tượng nổi, trưởng thành trong một khoảng thời gian ngắn. Trong lúc Kiếm Tiên bế quan, nàng đã trở thành một trong những cường giả chạm tay có thể bỏng ở đại lục Đông Đạo Chân Châu.
Ít nhất, nếu dùng chiến tích của nữ nhân này để phán đoán, Thạch Quân tuyệt đối không phải đối thủ.
Bị lừa rồi.
Lúc này, hắn đột nhiên phản ứng lại.
Liệt Dương đại thần đã bị dẫn đi, Ngân Thương Đoạt Phách điệu hổ ly sơn Lâm Thiến Thiến tất nhiên nhân cơ hội đến cứu những người khác.
Đây chính là âm mưu của liên minh phản Đại Hoang thần điện.
Nghĩ đến đây, Thạch Quân lui lại trước tiên.
“Chết.”
Âm thanh băng lãnh từ phía sau truyền đến.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, một ngọc thủ nhỏ nhắn phát sau mà đến trước khắc vào hậu tâm Thạch Quân.
Bành.
Một luồng huyết vụ phá thể bay ra.
Thạch Quân chỉ cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình giống như quả cầu khí bị thoát hơi, không còn sức để bỏ chạy. Hắn nhìn xuống, ngay vị trí trái tim xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén, có thể nhìn thấy rõ ràng tạng khí trong lồng ngực đã hóa thành hư vô...
“Tại sao... lại... mạnh như vậy?”
Yết hầu của hắn phát ra tiếng gầm nhẹ.
Lực sinh mệnh Thiên Nhân Cảnh thất giai khiến cho hắn nhất thời chưa chết được.
“Quân nhi...”
Một tiếng rống bi thiết từ đằng xa truyền đến.
Trong lòng Thạch Quân đột nhiên dâng lên một tia hy vọng: “Phụ thân, cứu con...”
Từ đằng xa, một bóng người khổng lồ như ánh sáng lao đến, trên người còn mang theo kim quang nhàn nhạt.
Một trong Thái thượng trưởng lão Bạch Phát Phi Giáp tộc Thạch Luân. Ánh sáng màu vàng nhạt trên người ông ta chính là khí tức thần ma chi lực. Thần ma chi lực có thể nghịch thiên.
“Không ổn rồi... đi mau.”
Một nữ đệ tử của Hoa Phi Hoa biến sắc, lập tức lên tiếng cảnh báo.
Sau khi liệt Dương đại thần nắm Bạch Phát Phi Giáp tộc trong tay, cũng đã thu một số tín đồ, ban cho bọn họ thần lực. Những người đó được xưng là tín đồ quyến tộc, có thể nhận được một ít thần lực, đồng thời có thể phát huy, hình thành thế nghiền ép tuyệt đối đối với võ giả huyền khí bình thường.
Hai nữ đệ tử kia không biết thân phận của Lâm Thiến Thiến.
Chỉ biết nàng đến cứu người. Thực lực cũng cực kỳ mạnh.
Nhưng chỉ cần nằm trong phạm trụ huyền khí võ đạo, sẽ không cách nào địch nổi thần ma chi lực.
Tuy nhiên, trên gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Thiến Thiến lại hiện lên sự thích thú tranh đấu tàn nhẫn. Nàng vén tay áo lên, giơ nắm đấm bánh bao trắng nõn chủ động nghênh đón.
Ầm ầm ầm. Thân ảnh lấp lóe.
Chỉ trong ba hơi, cường giả Bạch Phát Phi Giáp tộc mang theo thần lực màu vàng óng đã bị thiếu nữ động lòng người dùng nắm đấm chính diện đánh nổ.
Là đánh nổ.
Cơ thể vỡ vụn, biến thành máu và xương bắn tung tóe.
Thần ma chi lực màu vàng được cho rằng nghịch thiên cũng vô pháp chống đỡ nắm đấm bánh bao hấp.
Bên trên nắm đấm của nàng còn có ngân huy nhàn nhạt lấp lóe.
Thạch Quân vốn còn đang mừng như điên, gương mặt dần dần lộ vẻ ngưng trọng.
Trong lòng hắn xuất hiện một suy nghĩ khó tin, Nhất Thương Đoạt Phách Lâm Thiến Thiến cũng nắm giữ thần ma chi lực?
Chỉ có thần ma chi lực mới có thể đánh bại thần ma chi lực.
Ngân huy trên song quyền của nàng nhất định là một loại thần ma chi lực.
Tại sao lại như vậy?
Người trong liên minh cũng nắm giữ thần ma chi lực?
Trong thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Thạch Quân ý thức được lần này Bạch Phát Phi Giáp tộc chỉ sợ sẽ gặp phiền phức lớn.
Liệt Dương đại thần chỉ trúng kế điệu hổ ly sơn thôi sao? Nhất định còn có âm mưu càng lớn phía sau.
Bành.
Nắm đấm bánh bao hấp oanh tới.
Cơ thể Thạch Quân nổ tung.
Lâm Thiến Thiến lắc lắc nắm đấm của mình, nhìn về phía hai nữ đệ tử Văn Hương kiếm phủ đang sợ ngây người, nở nụ cười tràn ngập cảm giác thiếu nữ: “Không cần sợ, tỷ tỷ của ta cũng đến. Lần này, chúng ta không chỉ cứu người mà còn muốn giết người, khiến Bạch Phát Phi Giáp tộc máu chảy thành sông, để đám chó săn Đại Hoang thần điện biết rằng liên minh của chúng ta không phải là không có sức hoàn thủ.”
Lời còn chưa dứt.
Tiếng chém giết trong phủ Thành chủ nổi lên bốn phía.
Nói chính xác chính là đồ sát một phương.
Một thân ảnh cao gầy tựa như quỷ dị cướp qua.
Mười mấy kiếm khách Bạch Phát Phi Giáp tộc trong nháy mắt biến thành thi thể không đầu.
“Thiến Thiến cô nương, đừng trang bức nữa, mau tranh thủ thời gian cứu người.”
Giọng nói vang lên không phải nam cũng không phải nữ, nhưng tốc độ ra tay lại cực nhanh, không ai có thể đấu nổi một hiệp.
“Nhưng ta đang trang bức thành công mà.”
Lâm Thiến Thiến đắc ý nói: “Lão Lâm Hồn, có phải ngươi đang rất ao ước ta phải không? Ha ha ha, vừa rồi ta đã đánh nổ một thần ma quyến tộc đấy.”
Vừa rồi, nàng đã đánh nổ Thạch Luân còn sống sờ sờ.
Âm thanh bất nam bất nữ kia hừ một tiếng, lóe lên rồi biến mất.
“Thiến Thiến, nhanh chóng dọn dẹp nơi này rồi đến trợ giúp nhóm người Kỳ lão tiền bối đi.”
Âm thanh thứ ba truyền đến, ôn nhu đến mức khiến người nghe nhịn không được muốn thân cận với nàng.
Hai nữ đệ tử Văn Hương kiếm phủ nhìn thấy, từ đỉnh lầu các đằng xa, một thiếu nữ áo trắng cầm kiếm, cách ăn mạch tương tự với Nhất Thương Đoạt Phách Lâm Thiến Thiến, nhưng gương mặt trái xoan lại càng thêm nhu hòa, ánh mắt linh động, dung mạo dịu dàng, mái tóc dài phất phới, tiên khí mười phần.