Lâm Bắc Thần cười nhạt: “Quách Lão Thiết nói gì vậy? Huynh đệ không có thù cách đêm, cuối cùng chúng ta còn không phải đã hòa giải sao?”
“Đó là ngươi cảm thấy, còn ta thì không cho rằng như vậy.” Mặt Quắc chủ thần không thay đổi, nói.
Thân hình ông ta cao lớn vĩ ngạn, lưng ong tay vượn, chân dài, tỷ lệ thân hình vô cùng hoàn mỹ, góc cạnh rõ ràng, gương mặt tuấn tú tràn đầy khí dương cương. Chỉ dựa vào bề ngoài như vậy, ông ta được xưng là nam tử số một trong số thần linh cũng không phải chỉ là hư danh.
“Ta không muốn ngươi cho rằng, ta chỉ cần ta cho rằng là được.”
Lâm Bắc Thần đáp trả lại: ‘Quắc Lão Thiết, chúng ta đều là con trai Chúng Thần Chi Phụ yêu thương nhất, cần gì phải đấu tranh nội bộ chứ. Hôm nay ta đến đây, mục đích chính yếu nhất vẫn là hy vọng nói chuyện với lão Thiết ngươi đàng hoàng một chút.”
Ánh mắt Quắc chủ thần hiện lên vẻ ngoài ý muốn: “Ồ, ngươi định nói chuyện gì?”
Lâm Bắc Thần mỉm cười, bước đến mấy bước sóng vai cùng với Quắc chủ thần: “Nói chuyện hợp tác.”
“Hợp tác?”
“Không sai, dù sao ta cũng là tân Chủ thần, căn cơ bất ổn, còn chưa nhóm ngọn lửa tín ngưỡng, dung luyện thần cách. Cho nên ta cần cấp bách bế quan tu luyện. Trong thần giới lớn như vậy, ta nghĩ cũng chỉ có Quắc Lão Thiết ngươi là thân cận nhất, trước đó còn có cơ sở hợp tác tốt đẹp. Mặc dù chúng ta có náo loạn, mâu thuẫn nhỏ một chút, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta.”
“...”
“Ngươi đừng nhìn ta với vẻ mặt như vậy. Kiếm Tiêu Dao ta nghĩa bạc vân thiên, nói lời giữ lời, là quân tử lời hứa ngàn vàn, là đại trượng phu không thích chưng diện. Những gì ta nói vừa nãy đều là tiếng lòng chân thành nhất phát ra từ phế phủ của ta.”
“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?”
“Thật ra, ta muốn thương lượng với lão Thiết ngươi một chút, tại sao chúng ta lại không....”
Lâm Bắc Thần đứng ở giao giới sáng và tối nói chuyện với Quắc chủ thần.
Không ai biết bọn họ nói cái gì.
Nhưng lão thần sư ở đằng xa nhìn thấy gương mặt Quắc chủ thần dần dần nhu hòa lại, ánh mắt cũng dần dần sáng tỏ, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang mỉm cười.
Sau nửa canh giờ, Lâm Bắc Thần mang theo Thanh Lôi trở về Kiếm Thần Điện.
Từ đó về sau, quan hệ giữa Quắc Thần Điện và Kiếm Thần Điện nhanh chóng được điều hòa, không còn giương cung bạt kiếm. Thần linh hai điện ngược lại có nhiều hợp tác hơn.
Ngoài phố có truyền ngôn, Quắc chủ thần khi nhắc đến Kiếm chủ thần, trong lời nói cũng có chút thưởng thức, đánh giá cực cao, giống như hai người là anh em ruột khác cha khác mẹ.
...
...
Chuông khánh nổi lên với tiếng kêu du dương.
Trong toàn bộ tòa thành đều quanh quẩn âm thanh trang nghiêm này.
Rất nhiều thần linh của Kiếm Thần Điện được gọi vào trong điện.
Lâm Bắc Thần ngồi trên thần tọa quan sát một trăm linh tám vị thần linh bên dưới, trong lòng không khỏi phun trào ngàn vạn hào khí.
Còn có ai?
Hắn thiếu chút nữa đứng lên dắt cổ rống một tiếng. Đây chính là giang sơn do trẫm đánh xuống được.
Trẫm tùy tiện bỏ xuống giang sơn người khác mấy chục đời vẫn không chiếm được nhưng bây giờ trẫm muốn đi. Trẫm mặc kệ những người này. Haiz, cũng không muốn nữa rồi, chỉ chơi cho vui mà thôi.
Sau đó chính là phong thưởng cho các đại thần linh.
Trước khi rời đi, Lâm Bắc Thần nhất định phải thiết lập trật tự cao thấp, để Kiếm Thần Điện khi không có hắn cũng có thể vận chuyển theo thứ tự, phòng ngừa xuất hiện tranh quyền đoạt lợi không cần thiết trong nội bộ.
Mặc dù những thần linh này đều phục tùng hắn, nhưng ai có thể cam đoan bọn họ không phục tùng những người khác.
“Trẫm...”
Phì.
Câu đầu tiên của Lâm Bắc Thần thiếu chút nữa bắn ra ngoài.
“Ta vừa mới tấn thăng Chủ thần, căn cơ còn thấp. Bây giờ ngoại hoạn tạm bình, nội ưu đã yên, khó có được thời cơ tích lũy sức mạnh. Cho nên, ta muốn bế quan tu luyện, dung hợp thần vị, thời gian bao lâu thì chưa biết.”
“Sau khi ta bế quan, mọi người đồng tâm hiệp lực bảo vệ Kiếm Thần Điện.”
“Từ hôm nay trở về, số ghế của các vị tại Kiếm Thần Điện sẽ được xác định rõ ràng. Chúng thần nghe phong.”
“Phong Tội Đồ làm đệ nhất thần tướng, thay mặt bổn tọa thực thi mọi quyền lực. Lệnh của hắn cũng chính là ý chí của ta. Nếu ai vi phạm, trước đoạt thần vị, phá diệt nhục thân, tan rã thần hồn. Chúng thần các người nghe hiểu chứ?”
Âm thanh trang nghiêm của Kiếm chủ thần quanh quẩn trong đại điện.
Một đám thần linh không dám không theo, cùng nhau cung kính tuân mệnh.
Lâm Bắc Thần tiếp tục.
“Phong Tiềm Long, Quan Nhược Phi, Thạch Cảm Đương, Mộc Lâm Sâm, Lư Băng Ổn làm Ngũ long thần tướng Kiếm Thần Điện, chấp chưởng Bắc Thần dược nghiệp, hiệp trợ Tội Đồ.”
“Phong Lý Nhất Điềm làm Tả thần sứ Kiếm Thần Điện, chấp chưởng mưu phủ.” “Phong Hàn Lạc Tuyết làm Hữu thần sứ Kiếm Thần Điện, chấp chưởng nội phủ...”
“Phong Thanh Mộc lão tổ làm thủ dọa dược phủ Kiếm Thần Điện, chưởng quản thảo dược, bồi dưỡng, trồng, giao dịch...”
“Phong Đoạn Chương, Đoạn Canh, Đoạn Cự làm Đặc công thần hỏa thần tướng, chấp chưởng đội chấp pháp Kiếm Thần Điện...”
“Phong...”
“Phong...”
Từng âm thanh phong thưởng quanh quẩn trong thần điện.
Mỗi một thần linh đều có được chức quyền và đất phong của mình.
Tập thể nhân mã Thương chủ thần nhất hệ phản bội chạy trốn, để lại một mảng trống, vừa vặn bổ sung những người này vào.
Huống chi, Lâm Bắc Thần còn chế ra rất nhiều danh từ cổ quái gắn vào người đám thần linh, cam đoan khi nói ra chức vụ và quân hàm của mỗi người đều có thể khiến người ta lóa mắt.
Cái này còn không phải tham khảo các công ty tiêu thụ trên trái đất sao.
Thực tập sinh vừa mới tiến vào công ty, đường còn chưa quen nhưng đã có hàng tá chức danh trên danh thiếp, như quản lý, trợ lý, tổng thanh tra, chuyên viên, tuyệt đối dọa người.
Tất cả chúng thần đều vui vẻ.
...
...
“Chuyến xe đặc biệt mà ngài đã đặt trước ba phút sau sẽ đến vị trí chỉ định, mời ngài chuẩn bị sẵn sàng, phòng ngừa tài xế chờ đợi quá lâu. Thời gian chờ đợi quá dài sẽ thu phí tổn ngoài định mức.”
m thanh nhắc nhở của ứng dụng Didi đón xe vang lên.
Trong mật thất bế quan thần điện, Lâm Bắc Thần đứng sóng vai với Đái Tử Thuần. “Đái đại ca, chúng ta về nhà thôi.” Lâm Bắc Thần nói.
Đái Tử Thuần ừm một tiếng, yết hầu có chút phát khô.
Rốt cuộc có thể trở về gặp vợ con của mình rồi sao?
Ngày này cuối cùng cũng đã đến.
Rất nhanh, một vòng xoáy không gian màu đen xuất hiện bên trên mật thất.
“Đi.”
Lâm Bắc Thần nói: “Về nhà thôi.”