Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 2034: Hiểu chuyện và không hiểu chuyện




Lâm Bắc Thần chống nạnh, yết hầu có chút phát khô: “A, ta đột nhiên nhận ra... tình yêu nam nữ không có giới hạn. Xú bảo, chúng ta rửa mặt đi, sau đó đến thăm An An.”

Bây giờ An An vẫn còn đang ở trong thần điện của Quắc chủ thần. Sau khi Lâm Bắc Thần trở thành Chủ thần, hắn đã giao thiệp mấy lần.

Nhưng mặc kệ là điều kiện gì, Quắc chủ thần từ đầu đến cuối đều không hé miệng, không chịu thả An An rời đi. Bây giờ, cô bé vẫn còn ở trong Quắc thần điện, tu luyện cùng với mười mấy bé gái khác.

Thanh Lôi cứ cách ba ngày lại đến thăm con gái một lần.

“Được.”

Nàng ôn nhu mỉm cười, sau đó quấn chăn đứng lên.

Người trong lòng quan tâm con gái của mình, nàng đương nhiên rất vui. Gió thổi tới lay động mái tóc dài của nàng.

Cơ thể uyển chuyển được tấm chăn dính sát vào, phác họa đường cong rõ ràng, bụng dưới bằng phẳng, eo thon, hai chân mượt mà thon dài, bộ ngực cao ngất như núi...

Lâm Bắc Thần nhìn xem, nhịn không được lại xoa eo của mình.

Hảo nữ phí hán.

Không nghĩ đến hắn đường đường có nhục thân cảnh giới Toản Thạch Kiếm Cốt, một bộ côn pháp vô địch, kinh nghiệm chém giết phong phú nhưng lại lực bất tòng tâm, từ canh ngon biến thành nước lã.

Có thể thấy được ôn nhu hương mộ anh hùng rất có đạo lý.

Đồng thời, Lâm Bắc Thần cũng cảm thấy kỳ quái một chuyện khác.

Nữ tử thân mật với hắn nhiều nhất vì sao lại không có kết tinh tình yêu?

Trươc đó, Kiếm Chi Chủ Quân vì muốn báo thù nên không mang thai được, có lẽ có liên quan đến thể chất thần linh của nàng. Nhưng bây giờ, Thanh Lôi chỉ là cô gái bình thường của Thần giới, vì sao bụng của nàng cũng không thấy động tĩnh?

Chẳng lẽ hắn không được?

Rất nhanh, hai người đã thay quần áo xong.

Dưới sự dẫn đầu của Thanh Lôi, hai người một đường đi tới Quắc thần điện.

Lão thần sư Vô Cữu nhìn Lâm Bắc Thần, ánh mắt cực kỳ phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn dẫn hai người đến gặp An An.

“Kiếm ba ba.”

An An nhìn thấy Lâm Bắc Thần, hưng phấn nhảy nhót hét lên, vọt thẳng vào lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ Lâm Bắc Thần, hôn lên mặt hắn một cái.

“An An ngoan.”

Lâm Bắc Thần ôm tiểu cô nương, trong lòng cũng có một cảm giác ấm áp, cảm giác mỏi mệt vì chiến đấu và lục đục với nhau mấy ngày qua ở Thần giới đã được quét sạch.

Hắn lấy ra một món quà nhỏ được đã chuẩn bị xong.

Có đồ ăn vặt, còn có quần áo đẹp và đồ chơi mà bé gái thích chơi nhất.

“Cảm ơn Kiếm ba ba.”

Tiểu An An lại vòng tay ôm cổ Lâm Bắc Thần, cái môi đỏ hồng lại chụt một cái.

Lâm Bắc Thần xoa đầu tiểu gia hỏa.

Lúc này, hắn nhìn thấy Tần Thiên Toàn cũng chưa đến mười tuổi đang nhút nhát đứng bên cạnh.

Đứa bé giống như một cô nhi bị vứt bỏ, ánh mắt mang theo sự hâm mộ nhìn Lâm Bắc Thần và An An, còn có sự ủy khuất và hy vọng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Lâm Bắc Thần, cô bé lại giống như con chim non sợ hãi, cơ thể khẽ run lên, lập tức cúi đầu nhìn chân của mình.

Lâm Bắc Thần không khỏi cảm thấy đau lòng.

Thật ra, nội tâm của hắn rất mềm.

Nhất là khi đối mặt với những đứa bé.

“Tiểu Thiên Toàn, mau đến đây, ba của con nhờ ta mang quà đến cho con.” Lâm Bắc Thần vẫy tay, cười nói.

“Thật sao?”

Trong chớp nhoáng, ánh mắt tiểu nữ hài bắn ra hào quang sáng chói, sau đó lại ảm đạm, do dự hỏi: “Vì sao ba ba lại không đến thăm con?”

“Bởi vì ba ba của con bận nhiều việc, đang làm một việc rất quan trọng.”

Lâm Bắc Thần nói dối có thiện ý.

Hắn lấy ra món quà đã chuẩn bị trước cho Tần Thiên Toàn.

Cha của tiểu cô nương là Tần Thụ, từ khi đùa bỡn ái thiếp của phụ thân bị trục xuất khỏi Tần gia, cũng không biết đã đi đâu, giống như một sợi không khí hoàn toàn biến mất khỏi Thần giới.

Hắn chưa từng nhớ đến đứa con gái của mình.

Sau khi thê tử Sở Hàm Lam chết đi, hắn giống như quên mất mình còn có một đứa con gái đang lay lắt sống trên cõi đời này.

Mặc dù Lâm Bắc Thần có chút xem thường tên gia hỏa vô tình vô nghĩa, lang tâm cẩu phế đí, nhưng lại không đành lòng tổn thương cô bé Tần Thiên Toàn hiểu chuyện từ rất sớm, cho nên đã sớm có chuẩn bị.

Tiểu cô nương lập tức tin ngay.

Bởi vì tất cả món quà mà An An nhận được, cô bé cũng được một phần.

“Kiếm thúc thúc, khi nào ba ba mới xong việc đến thăm con?” Tiểu Thiên Toàn cầm món quà, ôm vào trong lòng, sau đó ngẩng đầu, đôi mắt to màu đen tràn ngập sự mong đợi nhìn Lâm Bắc Thần, chờ đợi một đáp án không thể nào chú định.

“Chờ khi nào ba ba của con làm xong việc.”

Lâm Bắc Thần xoa đầu Tiểu Thiên Toàn: “Không cần phải gấp, cha của con nhất định sẽ đến.”

“Vâng, con sẽ ngoan ngoãn ở đây, không nháo, lúc nào cũng sẽ nghe lời, không để ba ba lo lắng.” Tiểu Thiên Toàn gật đầu thật mạnh: “Kiếm thúc thúc, thúc nói cho cha con biết, con rất nhớ cha, cũng rất nhớ ông bà ngoại.”

Thanh Lôi ở một bên nghe xong, nhịn không được mà quay mặt đi chỗ khác, sợ chịu không được mà rơi lệ, bị cô bé nhìn thấy.

Biểu hiện hiểu chuyện của đứa bé khiến người ta phải đau lòng.

Lâm Bắc Thần xoa đầu Tần Thiên Toàn giống như xoa đầu con mèo nhỏ, nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiên Toàn yên tâm đi, Kiếm thúc thúc nhất định sẽ dẫn cha con đến thăm con.”

Bất kể thế nào, ngày đó Sở Hàm Lâm bị ngộ hại ở dinh thự tiểu phù sơn cũng có liên quan đến mẹ con Thanh Lôi. Lâm Bắc Thần nghĩ, hẳn cũng phải cho Tiểu Thiên Toàn một công đạo.

Cho dù bắt được, hắn nhất định phải mang Tần Thụ về để hắn gặp con gái của mình. “Cảm ơn thúc thúc.”

Tần Thiên Toàn do dự một chút, học theo dáng vẻ của An An, hai tay vòng lấy cổ Lâm Bắc Thần, cánh môi nho nhỏ chụt một cái lên mặt hắn.

“Ta nhất định sẽ chăm sóc An An muội muội thật tốt.”

Cô bé đưa bàn tay trắng nõn của mình lên, giống như đang thề, ánh mắt sáng tỏ mà kiên định, lớn tiếng nói.

“Đứa bé ngoan.”

Thanh Lôi bước qua, ôm thật chặt hai đứa bé.

Bọn họ còn có nam nhân bên cạnh, đó chính là toàn bộ thế giới sinh mệnh của nàng. Lâm Bắc Thần nhìn cảnh tượng này, trong lòng cảm khái không thôi.

Đột nhiên, sắc mặt hắn hơi thay đổi. Hắn quay người bước ra ngoài đại điện.

Thời gian đang vào giữa trưa.

Bầu trời thần giới vỡ vụn, ánh sáng và bóng tối xen kẽ, đen và trắng cùng tồn tại.

Quắc chủ thần thân hình cao lớn vĩ ngạn đang đứng chỗ giao tiếp sáng và tối: “Ngươi ỷ vào trận pháp Kiếm Thần Điện gia trì thắng ta nửa chiêu, ngươi còn dám chủ động đến Quắc Thần Điện?”