Chiến thần Quách Quân nghe xong, sắc mặt hơi kinh hãi.
Ông không nghi ngờ phán đoán và trực giác của trưởng công chúa điện hạ.
Nếu không nhờ có trưởng công chúa, sáu mươi năm trước, sợi huyết mạch cuối cùng của Xuất Vân quốc đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Khi đó, công chúa điện hạ phong hoa tuyệt đại thiên hạ đến cỡ nào. Bây giờ bà cũng đã tóc bạc thương nhan, nếu không phải...
Đáng hận.
“Điện hạ, khi nào chúng ta quay về thế giới mẹ Hồng Hoang?”
Chiến thần Quách Quân có chút chờ mong: “Đã sáu mươi năm qua đi, những lão huynh đệ ngày xưa cũng không biết còn thừa lại bao nhiêu. Nếu bọn họ biết điện hạ và thiếu chủ vẫn còn sống, nhất định sẽ mừng như điên. Dân chúng Xuất Vân quốc chắc hẳn cũng đang mong ngài và thiếu chủ trở về.”
Lão phụ nhân tóc bạc không nói gì.
Bà nhìn thoáng qua con của mình, trong lòng có ngàn vạn mưu lược và kế hoạch nhưng cũng không nhịn được mà thở dài.
Không biết có phải vì ban đầu khi mang thai xuyên qua khe hở thời không, dẫn đến động thai khí hay không, sau khi con trai sinh ra thì ngây ngây ngốc ngốc, không hiểu nhân tình thế sự. Khi nói chuyện với người ngoài thì cứ cà lăm, nhìn qua là biết không phải hùng chủ có thể gánh vác chức trách phục quốc.
Cũng may, thiên phú tu luyện chưa từng bị ảnh hưởng.
Thậm chí cũng bởi vì nguyên nhân tâm tư đơn thuần, tốc độ tu luyện ngược lại tăng thêm, phá vỡ lịch sử ghi chép của Xuất Vân quốc.
Chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi, Thập Hoàng Thể Tôn Công đã đạt đến cảnh giới đệ nhất hoàng.
“Chúng ta chờ thêm một khoảng thời gian nữa, chờ đến khi thông đạo vỡ vụn ổn định lại.”
Lão phụ nhân tóc bạc tính toán trong lòng, sau đó đưa ra câu trả lời: “Ba ngày nữa, chúng ta xuất phát về nhà.”
Lỗ tai Bàn Hổ một bên giật giật, do dự nói: “Vậy... để con... con đi nói với lão đại một tiếng.” Chiến thần Quách Quân đang định lên tiếng phản đối.
Lão phụ nhân tóc bạc nói: “Đi đi, mấy ngày nay con nên đi theo bên cạnh Kiếm Tiêu Dao, học hỏi thật nhiều từ hắn. Ba ngày sau, Quách thúc thúc sẽ đến đón con.”
“A, quá tốt rồi.”
Bàn Hổ vui vẻ đuổi theo hướng Lâm Bắc Thần đã rời đi.
Tê tê tê.
Hoàng kim cự tích đứng thẳng người, vắt chân lên cổ đuổi theo.
Nó đường đường là cự tích chi vương, làm liếm chó... a, không, là liếm thằn lằn thời gian lâu như thế, còn chưa kiếm được thần vị trong tay Kiếm Tiêu Dao.
Nhất định phải tranh thủ thời gian.
Chờ liếm được thần vị, sau đó nó đi theo Bàn Hổ đến thế giới mẹ Hồng Hoang chẳng phải đắc ý sao?
...
...
Lâm Bắc Thần cũng không trở về Kiếm Thần Điện.
Hắn xuất phát đi tìm đám người Bạch Tiểu Tiểu.
Kết quả, đến khách sạn, hắn mới biết Bạch Tiểu Tiểu và ba người bạn đã cõng nồi chạy vội trong cái ngày trực tiếp trận chung kết giải thi đấu bị gián đoạn.
Đến nay chưa về.
Có thể bị lạc đường.
Còn thiếu tiền trọ phí chưa thanh toán.
Lâm Bắc Thần: “....”
Sự bưu hãn của đám man tử môn Bạch Nguyệt giới mãi mãi vượt quá sự tưởng tượng.
Hồ đồ cũng vượt quá sự tưởng tượng.
Lâm Bắc Thần quay người rời đi, chuẩn bị đi tìm người.
“A, chờ một chút?”
Lão chưởng quỹ khách sạn xông lại, kéo Lâm Bắc Thần, gương mặt tràn ngập chờ mong: “Ngươi là bạn của đám người Bạch cô nương sao?”
“Vâng.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động: “Chưởng quỹ có gì chỉ giáo?”
Chẳng lẽ trước khi đám người Bạch Tiểu Tiểu rời đi đã lưu lại lời gì hoặc thứ gì hay sao?
Lão chưởng quỹ ôm lấy cánh tay Lâm Bắc Thần, nghiêm túc nói: “Ngươi hãy thanh toán tiền ở của bọn họ giùm ta. Tổng cộng một viên rưỡi thần thạch. Bây giờ thanh toán có thể bớt hai mươi phần trăm...”
Lâm Bắc Thần hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?” “Có thể bớt hai mươi phần trăm.”
“Không, là câu bên trên.”
“Tổng cộng một viên rưỡi thần thạch.”
“Không phải, câu ban đầu kìa.”
“Ngươi là bạn của đám người Bạch cô nương sao?”
“A, không phải.”
Lâm Bắc Thần mỉm cười quay người, nhanh chóng rời đi: “Hẹn gặp lại.”
Chưởng quỹ khách sạn: “....”
Tất cả đều không phải đồ tốt.
...
...
Lâm Bắc Thần cuối cùng cũng tìm được bốn người Bạch Tiểu Tiểu.
Bốn người đang ở trong miệng cống trung nhị khu, thủ vệ trận địa bảo vệ thần dân bình thường, cao hứng bừng bừng săn giết ma thú vực sâu.
Chuyện xảy ra cũng rất đơn giản.
Hôm đó đất nứt, vô số ma thú vực sâu xông vào hạ tam khu thần thành, trong nháy mắt tạo thành tai họa rất lớn. Vô số thần dân vô tội táng thân trong miệng ma thú, từng màn thảm kịch huyết tinh nhân gian liên hoàn trình diễn.
Vừa lúc bốn người Bạch Tiểu Tiểu đang đi tìm cách làm thế nào tiến về Hào Khốc thâm uyên giúp Lâm Bắc Thần, kết quả cõng nồi lạc đường, đến miệng cống nhìn thấy cảnh tượng này.
Man nhân trời sinh tính tình nhiệt tình, khiến cho bọn họ không chút do dự xông vào một trận chém giết cứu người, cứu được ít nhất ba bốn ngàn thần dân, cuối cùng dựa theo địa thế, ngăn đám ma thú vực sâu như thủy triều lại miệng cống.
Về sau, thế công ma thú vực sâu dần dần ngừng lại.
Đám người Bạch Tiểu Tiểu thu được uy vọng to lớn.
Nhưng bốn người săn giết ma thú đến nghiện, thu được không ít da lông và thú nguyên, ánh mắt điên cuồng lấp lóe ký hiệu $$, hoàn toàn đắm chìm trong đó, quên mất chuyện trợ giúp Lâm Bắc Thần.
Thậm chí ngay cả giải thi đấu thần tuyển cũng quên luôn.
Lâm Bắc Thần xuất hiện mới khiến cho Bạch Tiểu Tiểu sực tỉnh.