Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 203: Trong phân có độc




Phía trong sơn cốc ba mặt vách tường hoàn toàn được tạo nên từ đá không có một ngọn cỏ cũng không có nơi để bám trụ, trơn nhẵn như gương, chỉ có một cửa khẩu rộng chừng hai mét là có thể đi được.

Đi tới khoảng một trăm mét. Mọi thứ trở nên bừng sáng lên giống như thế ngoại đào nguyên.

Nhiệt độ trong cốc hơi thấp, mặt đất cao thấp chập chùng như gợn sóng. Cây cối thấp lè tè chưa qua khỏi thắt lưng, cỏ dại cũng chưa tới đầu gối, mơ hồ phía xa còn nghe thấy tiếng nước chảy. Nhưng trong không khí lại tràn ngập một mùi hôi thối khó chịu.

Bạch Khâm Vân vừa che mũi vừa nói: “Thối quá, chúng ta phải tìm cách dẫn dụ đám Vô Vĩ Quỷ Thử này ra ngoài sau đó tốc chiến tốc thắng.”

Lâm Bắc Thần đột nhiên nghĩ tới game hình ảnh mình chơi ở kiếp trước, nếu bây giờ có một môn kỹ năng “Trào phúng” để dụ quái thì chẳng phải là quá dễ dàng rồi sao!

“Nhìn xem, đó là cái gì vậy?”

Nhạc Hồng Hương chỉ vào một bụi cây cách khoảng hai mươi mét phía trước. Lâm Bắc Thần nhìn lại, hai mắt bỗng sáng lên.

“Chuột chũi.”

Hắn nhìn thấy một đám chuột chũi mập tròn cao khoảng nửa thước, hai tay đang ôm quả dại màu đỏ. Từng con béo mập, nhìn có vẻ hơi ngốc nghếch đang chen chúc đứng ở bụi cây. Chúng tập trung quan sát bốn người cứ như đang tham quan gấu trúc vậy.

Ồ, đây là Vô Vĩ Quỷ Thử sao?

Lâm Bắc Thần ngẩn ngơ.

Thật không giống như trong tưởng tượng nha.

Không ngờ mấy con chuột này lại đáng yêu như vậy.

Bây giờ phải giết chúng sao?

Lâm Bắc Thần cảm thấy mình không thể xuống tay được.

Hắn nhìn vào phía trong cái hang thì thấy một con chuột lớn hơn những con còn lại, nó cao khoảng sáu mươi centimet, thân thể cũng có vẻ rắn chắc hơn, da lông bóng loáng giống như gấm vóc, ngay giữa mi tâm có một nhúm lông màu trắng. Bỗng nhiên nó há mồm rống lên một tiếng kỳ quái sau đó lại dậm chân một cái.

Mặt đất hơi chấn động một chút. Hưu!

Một mảnh phi thạch từ trong bụi cỏ bay lên mang theo tiếng xé gió sắc bén lao tới tấp về phía bốn người Lâm Bắc Thần.

“Cẩn thận.”

Hàn Bất Phụ vừa nhắc nhở vửa rút kiếm xông về phía trước ngăn cản phi thạch.

“Giết.”

Bạch Khâm Vân kích động lao thẳng tới chỗ đàn chuột, Nhạc Hồng Hương rút kiếm từ bên sườn đánh qua .

“Hưng phấn như vậy sao?”

Lâm Bắc Thần nhếch miệng nói.

Dù sao bọn chuột này nhìn kiểu gì cũng thấy có vẻ đần độn, rất dễ đánh giết. Hắn triệu hồi ra Trịnh Y Kiếm cùng tham gia với ba người Hàn Bất Phụ tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ.

Phù phù.

Đột nhiên có tiếng động lạ vang lên.

Bạch Khâm Vân vẫn đang dẫn đầu phía trước bây giờ lại không thấy bóng dáng đâu.

Thì ra nàng bị rơi vào một cái hố bẫy hình tròn.

Cái hố này rộng khoảng hai mét, sâu chừng năm mét, nhưng thành hố lại vô cùng trơn trượt giống như được cố ý mài nhẵn. Bạch Khâm Vân thử nhiều lần nhưng không có cách nào thoát ra được.

Một mùi hôi thối từ dưới hố bay lên.

Cỏ ngụy trang?

Trí thông minh của những con chuột này cao vậy sao? Còn biết đặt bẫy? Chắc thành tinh rồi

Lâm Bắc Thần ở một bên than thở khi quan sát cạm bẫy, cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa.

“Bạch sư muội, nắm lấy.”

Hàn Bất Phụ vứt một sợi dây một đầu có móc câu xuống dưới hố cho Bạch Khâm Vân.

“Nhanh lên, mau kéo ta ra ngoài.”

Giọng nói của Bạch Khâm Vân tràn đầy sợ hãi.

Hàn Bất Phụ dùng sức kéo một cái.

Bạch Khâm Vân từ bên trong mượn lực bay ra ngoài. Trên người nàng tỏa ra một mùi hôi thối không thể tả, nửa người dưới thì dính đầy bùn nhão đen sì.

“Đây là phân và nước tiểu của Vô Vĩ Quỷ Thử.”

Nhạc Hồng Hương nói.

Cái gì?

Lâm Bắc Thần che miệng nôn khan, thì ra cái bẫy này là nhà xí của Vô Vĩ Quỷ Thử. Như vậy, lần này Tiểu Loli kiêu ngạo xem như bị rớt xuống hầm cầu rồi.

“A, thối chết ta rồi...”

Bạch Khâm Vân còn đang há miệng thở hổn hển đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng giống như bị say rượu, nàng kinh hãi thốt lên: “Không xong rồi, trong phân còn có độc.”

Phốc!

Lần này, Lâm Bắc Thần thật sự không thể nhịn nổi nữa, hắn suýt chút đã trực tiếp ói ra ngoài : “Bạch Vân Khâm, ngươi thật sự ăn phân rồi hả?”

Bạch Vân Khâm còn đang ngẩn ngơ, nghe thấy vậy liền nổi giận: “Ngươi nói cái gì vậy hả? Lúc nãy khi ngã xuống, ta chỉ không cẩn thận nên mới hít phải một chút mùi. Có ngươi mới ăn phân...”

Lâm Bắc Thần cười hì hì nói: “Không sao, dù gì thì ngươi cũng chỉ lỡ ăn có một hai miếng, khi trở về chúng ta nhất định sẽ không nói cho người khác biết. Đúng không?” Câu cuối cùng là nói với Hàn Bất Phụ và Nhạc Hồng Hương lúc này đang cố gắng nhịn cười.

“Mọi người cẩn thận, bọn Vô Vĩ Quỷ Thử này xem chừng là đã sinh ra Thử Vương rồi.” – Hàn Bất Phụ nói.

Một đàn chuột mà có thêm sự xuất hiện của Thử Vương thì sẽ khó đối phó hơn nhiều.

Trong thế giới mà các ma thú sống quần cư với nhau như thế này thì bất kỳ một tộc đàn nào một khi có thể sinh ra vương giả thì đều mang ý nghĩa thực lực của tộc đàn đó sẽ được tăng cường trên diện rộng.

“Câm miệng.” Bạch Khâm Vân mặc dù bị chóng mặt, đầu óc đang quay cuồng nhưng vẫn cố gắng lao tới, nói : “Họ Lâm kia, ta liều mạng với ngươi.”