“Cái gì?”
Lần này đến phiên Quắc chủ thần biến sắc.
Lúc này, Lâm Bắc Thần đã bạo phát thần lực ba động đủ để ông ta cảm nhận được một sự uy hiếp.
Đương nhiên, đây không phải là chủ yếu nhất.
Chủ yếu nhất chính là bộ giáp trụ màu vàng lộng lẫy trên người Lâm Bắc Thần, khiến cho ông ta phải rúng động rất lớn.
Lúc này.
Oành.
Lâm Bắc Thần ra quyền.
Liên tục ba quyền.
Khí bạo như tiếng sấm.
Thần lực màu vàng dưới sự tăng phúc của bộ giáp trụ, biến thành thần long màu vàng, phá không như rồng gầm kích xạ về phía Quắc chủ thần.
Ầm ầm!
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Bắc Thần liên tục đánh ra ba quyền.
Đây là kiếm nhất của Kiếm Thập Thất, đánh ra quyền ấn.
“Giỏi cho Kiếm Tiêu Dao ngươi.”
Quắc chủ thần gầm thét, thần lực toàn thân tăng vọt.
Hổ khiếu liên miên bất tuyệt.
Hai cánh tay của ông ta hóa thành hổ thạch sùng trảo, ánh mắt hiện lên sự ngang ngược, chính diện nghênh đón ba quyền.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Tiếng nổ đinh tai nhức óc gần như vang lên cùng một lúc.
Mặt đất, thần trụ, mái vòm Kiếm Thần Điện, từng luồng lôi điện phù văn điên cuồng lưu chuyển. Trận pháp thần đạo khắc vào vách đá bị kích thích, di chuyển thật nhanh, tiếp nhận và hấp thu dư ba đáng sợ do cường giả cấp Chủ thần giao thủ tạo thành.
Quắc chủ thần bị chấn động đến thân hình điên cuồng lay động.
Ống tay áo của ông ta vỡ nát, bay tán loạn, da thịt trần trụi với gân xanh lồi ra ngoài.
Song quyền chạm vào da thịt lại càng hiện lên một tầng huyết châu tinh mịn.
Lạch cạch.
Cuối cùng, ông ta lui về sau một bước.
Chỉ một bước mà thôi.
Nhưng đã đủ nói rõ nhiều vấn đề.
Biểu hiện của Quắc chủ thần âm trầm, thần lực toàn thân ngưng tụ rất cao.
Sau khi thu quyền, Lâm Bắc Thần cũng không tiếp tục ra tay.
Hắn nói bốn quyền là bốn quyền.
Hiện tại, hắn cũng không dự định trở mặt với Quắc chủ thần.
“Như thế nào?”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: “Bây giờ, ngươi đã biết rõ ngươi nên dùng giọng điệu nào nói chuyện với ta?”
“Là Hoang Thần giáp trụ.”
Quắc chủ thần ngưng thế không phát, ánh mắt nhìn chằm chằm giáp trụ trên người Lâm Bắc Thần: “Nếu ta nhớ không lầm, trên người ngươi chỉ có một đôi quyền sáo, một mũ giáp chiến đấu mà thôi. Không nghĩ đến ngươi đã tập hợp đầy đủ?”
“Đúng vậy, không cẩn thận đã tập hợp đủ rồi.” Lâm Bắc Thần thản nhiên nói. Hắn không sợ bại lộ chuyện hắn trộm kho vũ khí của Chúng Thần Chi Phụ.
Bởi vì bên trong bí khố chứa đựng cái gì cũng chỉ có Chúng Thần Chi Phụ biết, ngũ đại Chủ thần Đại Hoang thần tộc hoàn toàn không biết.
Hơn nữa, Chúng Thần Chi Phụ đã ợ ra rắm.
Hắn biểu hiện thỏa đáng sức mạnh của mình, trình diễn lá bài tẩy, phóng ra ngoài một ít khí tức thần bí mơ hồ không chừng, để đám gia hỏa luôn nhìn chằm chằm kia biết hắn không phải thùng rỗng mặc cho người ta ức hiếp.
Lão tử cũng có thẻ căn cước đấy.
Quắc chủ thần súc thế mấy lần, cuối cùng chậm rãi thu lại thần lực.
Chẳng lẽ tên gia hỏa này là người mới phụ thần bồi dưỡng ra được?
Suy nghĩ đáng sợ này vừa xuất hiện trong đầu, Quắc chủ thần lập tức thuyết phục mình tin tưởng.
Ông ta cẩn thận suy nghĩ, đột nhiên có chút rùng mình. Rất nhiều chi tiết bị bỏ sót trước đó xuất hiện trong đầu.
Ví dụ như Kiếm Tiêu Dao quật khởi quá mức thuận lợi, khí vận có thể nói như trong mơ, giống như phía sau có một đại thủ đang hộ giá cho hắn.
Trước đó, Quắc chủ thần vô thức cảm thấy hết thảy đều là kết quả do ông ta điều khiển và bố cục.
Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, hình như không phải.
Ví dụ như, Yểu chủ thần trung lập, Thiên Đao cùng xuất hiện trong trận chung kết. Mặc dù ông ta đã biết trước đó, nhưng hai con quái vật đó chỉ vì lời thỉnh cầu của ông ta mà đến giúp sao?
Ông ta dễ dàng như vậy đã mời được hai người này?
Không hợp lý.
Nhưng nếu phụ thần ở sau lưng điều khiển thì sao?
Mặc kệ là Yểu chủ thần hay là Thiên Đao, không ai có thể vi phạm ý chí của phụ thần.
Phụ thần bồi dưỡng, nâng đỡ Kiếm Tiêu Dao chính là muốn gõ ngũ đại Chủ thần trong lòng có dã tâm, rót vào một sức sống mới cho Thần giới vốn đã là một vũng nước đọng, một lần nữa tạo nên quyền uy tuyệt đối cho mình?
Chắc chắn là vậy.
Một khi mạch suy nghĩ đi chệch, nhất định sẽ đem hết tất cả những chuyện cần thiết lên mạch suy nghĩ chệch hướng đó, tiến tới bộ não đưa ra đáp án mà bản thân tin tưởng.
Quắc chủ thần càng nghĩ càng cảm thấy ông ta đã phát hiện được chân tướng sau mê vụ. Ông ta lập tức thu lại dự định chiến đấu của mình.
“Hảo tâm cơ, hảo thủ đoạn.”
Ông ta vỗ tay: “Có Hoang Thần giáp trụ trong tay, ngươi ngược lại ngồi vững vị trí chư thần điện này. Tuy nhiên, vị trí Chủ thần có ngồi ổn hay không cũng không có khả năng tùy tâm sở dục. Chuyện phát sinh bên ngoài, hẳn ngươi cũng đã biết.’
“Trách không được đám Chủ thần ngoại tộc lại dám tạo áp lực với ta, thì ra đằng sau còn có cái bóng của ngươi.”
Lâm Bắc Thần làm ra vẻ bừng tỉnh.
Lúc trước, hắn cũng đã nghĩ đến Chủ thần ngoại tộc Hỏa Diễm chi chủ. Lần này, cư xử lại khác biệt, dám tạo áp lực đối với Chủ thần Đại Hoang thần tộc chỉ có một khả năng.
“Trong chúng ta có một phản đồ.”
Không nghĩ đến phản đồ này lại là Quắc chủ thần mày rậm mắt to.
“Là do ngươi danh tiếng quá thịnh, làm việc không biết thu liễm, bị toàn bộ Thần giới căm thù.”
Quắc chủ thần cười lạnh: “Nể tình tình cảm trước đó, ta đại diện cho các đại thần tộc đến nói chuyện với ngươi. Những tin tức thả ra bên ngoài đều là thật. Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, đến lúc đó không thu được trận, Bất Hủ Chi Vương sáo trang cũng không cứu được ngươi.”