Thời tiết âm u có mưa phùn.
Trời mưa lất phất, một chiếc xe ngựa chuyên dùng trong trường học lao nhanh ra khỏi cổng học viện Số 3 dọc theo đường lớn đi về phía bắc.
Trong xe ngựa.
“Cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sẽ chính thức bắt đầu sau mười ngày nữa cho nên bắt đầu từ hôm nay trở đi bốn người các trò sẽ được học viện tổ chức huấn luyện đặc biệt, đây là ưu đãi cao nhất của học viện, các trò cần phải cố gắng toàn tâm toàn ý tiếp nhận đặc huấn, lợi dụng từng giây từng phút để nâng cao thực lực đừng phụ tâm ý của học viện.”
Sở Ngân bắt đầu chuyển qua phiên bản nói nhiều liên thanh dạy bảo.
Chủ nhiệm năm nhất Phan Nguy Mẫn ngồi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần.
Lâm Bắc Thần, Nhạc Hồng Hương, Bạch Khâm Vân và Hàn Bất Phụ ngồi một bên khác.
Bốn người bọn họ là đại diện cho học viện Số 3 tham gia Thiên Kiêu Tranh Bá, vì vậy mới có tư cách được đặc huấn.
Đây là lần đầu tiên trong lịch sử học viện phái ra tới hai vị chủ nhiệm dẫn đội tiến hành đặc huấn cho học viên. Điều đó cho thấy học viện vô cùng coi trọng cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá lần này.
Đây cũng là bởi vì học viện thấy được hi vọng.
Nhất là Lâm Bắc Thần trải qua mấy lần sự kiện đã bộc lộ tài năng xuất chúng khiến lãnh đạo học viện rất kỳ vọng.
“Nơi đặc huấn của chúng ta lần này là Bắc Hoang sơn, cách đây hơn hai trăm dặm, cấp độ sân huấn luyện là nhị Tinh, thực lực yêu cầu từ võ sĩ cấp tám đến võ sư cấp hai. Các trò miễn cưỡng đủ tư cách. Khi tới nơi nhất định phải vô cùng cẩn thận, bởi vì nơi đó thật sự tràn đầy nguy hiểm không giống với doanh trại thí luyện lần trước.”
“Ma thú sinh sống tại Bắc Hoang Sơn lấy Hàn Băng Lang, Cụ Phong Liệp Cẩu, Vô Vĩ Quỷ Thử, Khiêu Giản Dương, Tật Hành Thú làm chủ...trong đó đáng sợ nhất phải kể đến Lôi Quang Hổ. Mặc dù số lượng ít nhưng lại có lực sát thương rất lớn, võ sư cấp 2 gặp phải cũng phải chạy trốn chết...”
“Bắc Hoang Sơn cũng có nhiều loại thảo dược như là Tiểu Thiên Tinh Thảo, Ích Khí Thảo, Long Thiệt Lan...”
Dọc theo đường đi, Sở Ngân tận lực giới thiệu hoàn cảnh của Bắc Hoang sơn cho nhóm học viên.
Ba tiếng sau.
Xe ngựa dừng lại tại trạm gác của Bắc Hoang sơn .
Trạm gác là nơi Vân Mộng Vệ canh giữ, ngay lối vào có một doanh trại được xây dựng để làm điểm khảo sát được hai mươi Vân Mộng Vệ tinh nhuệ túc trực. Bất kỳ người nào muốn ra vào Bắc Hoang sơn đều phải tiến hành đăng ký, xét duyệt đủ tư cách mới có thể tiến vào.
Lúc xuống xe, Lâm Bắc Thần nhìn thấy có rất nhiều người đang xếp hàng đăng ký. Có cả lính đánh thuê, thương hội, tiểu đội mạo hiểm giả(2), đội liệp sát ma thú(3)...
(2) Mạo hiểm giả: những người thích khám phá, phiêu lưu.
(3) Liệp sát : săn giết
Phan Nguy Mẫn đích thân đến đăng ký, thủ tục rất nhanh đã được làm xong . Sáu người tạm thời gửi xe ngựa tại trạm gác sau đó đi bộ vào núi.
Đi vào trong núi khoảng ba bốn dặm thì đã không còn đường đi.
Phan Nguy Mẫn thi triển thân pháp đi ở phía trước dò đường.
Sở Ngân dẫn theo bốn người còn lại đi ở phía sau.
Càng đi sâu vào bên trong Bắc Hoang sơn càng vô cùng hoang dã. Lâm Bắc Thần cảm giác được nguy hiểm ở khắp mọi nơi. Cây cối phía trên thì cao lớn rậm rạp, phía dưới thì cỏ mọc um tùm tươi tốt tạo điều kiện thuận lợi cho rắn rết cư ngụ, núi đá sừng sững, nước chảy ầm ầm, thông qua ánh mặt trời còn có thể thấy được từng mảng độc chướng màu sắc sặc sỡ, nhờ đó mới có thể kịp thời né tránh.
Bốn tên đệ tử đều phải cố gắng thi triển thân pháp mới đuổi kịp bước chân của Sở Ngân.
Từ giờ phút này trở đi, đặc huấn chính thức bắt đầu.
Sau khi di chuyển khoảng một nén nhang, đoàn người vừa dừng lại tại vùng ven của một sơn cốc thì đã thấy vị chủ nhiệm năm nhất đang chờ ở đó.
“Bên trong cốc là địa bàn của một bầy Vô Vĩ Quỷ Thử. Nhiệm vụ đầu tiên của các ngươi là mỗi người phải săn giết được mười con Vô Vĩ Quỷ Thử sau đó toàn thân trở ra thì mới được tính hoàn thành.” – Phan Nguy Mẫn nói với đám người Lâm Bắc Thần.
Các học viên đều tỏ vẻ hết sức mong đợi với nhiệm vụ lần này.
Vô Vĩ Quỷ Thử to hơn chuột bình thường rất nhiều, hình thể của chúng cỡ bằng con chó con, là ma thú hệ thổ am hiểu đào đất đào hang. Nghe nói, Quỷ Thử trưởng thành còn có khả năng độn thổ. Kỹ năng thiên phú của chúng là điều khiển bụi đất, phi thạch và địa thích, ngoài ra còn có thể phối hợp chiến đấu.
Đây là những thông tin có được học trong giáo trình.
Trước đó học viện cũng từng cho quan sát thực tế Vô Vĩ Quỷ Thử đồng thời chúng còn được sử dụng như đối tượng để thực chiến, cho nên nhóm Lâm Bắc Thần cũng đã có kinh nghiệm săn giết.
Bản thân bọn họ vẫn biết Quỷ Thử được nuôi nhốt để luyện tập và Quỷ Thử trong tộc đàn hoang dã có khác biệt rất lớn nhưng độ khó khiêu chiến cũng sẽ không quá cao.
“Đi thôi.”
Tiểu Loli Bạch Khâm Vân không có chút chần chờ chợt vọt thẳng vào sơn cốc. Thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp.
“Cẩn thận.”
Hàn Bất Phụ kinh hãi vội vàng đuổi theo. Hắn năm nay đã là năm thứ ba, là học trưởng duy nhất trong nhóm cho nên hắn có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mỗi người.
Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Hương quay mặt nhìn nhau một cái rồi cũng nhanh chóng vào theo.
Còn lại Sở Ngân cùng Phan Nguy Mẫn chờ tại cửa động.