Lý Nhất Điềm hơi sững người, sau đó chợt mỉm cười.
Khi nàng cười, trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền, răng nanh nhọn hoắc, có chút tài trí hoạt bát: “Thần giới bây giờ có ba người rưỡi là ta nhìn không thấu, miện hạ là một trong số đó.”
“Ồ, thế hai người rưỡi còn lại là ai?” Lâm Bắc Thần tò mò hỏi.
Lý Nhất Điềm thu lại ngọc cầu phong ấn thần vị vào bên trong quyển sách màu đen: “Hai người kia là Lam Chủ Thần và Kiếm Chi Chủ Quân, nửa người còn lại là Yểu chủ thần.”
Trong lòng Lâm Bắc Thần hơi động.
Đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắc Kiếm Chi Chủ Quân trước mặt hắn.
Hơn nữa còn có thể đánh đồng với Lam Chủ Thần.
Có chút thú vị.
Hắn muốn hỏi thăm tin tức của Kiếm Chi Chủ Quân cặn kẽ nhưng nghĩ lại, hắn cảm thấy nên thôi.
“Miện hạ, thuộc hạ cáo lui.”
Lý Nhất Điềm bắt đầu tự cho mình là thuộc hạ, cung kính hành lễ: “Chờ triệt để luyện hóa thần vị xong, thuộc hạ sẽ đến mặc cho miện hạ sai khiến.”
Lâm Bắc Thần gật đầu: ‘Đi đi. Trên đường nhớ cẩn thận, uống nhiều nước nóng.”
Lý Nhất Điềm: “?”
Cái quỷ gì thế?
Nàng đi hai bước, bước chân hơi ngừng lại, có chút do dự quay người nhìn Lâm Bắc Thần: “Thuộc hạ cả gan xin hỏi phải chăng miện hạ chuẩn bị hấp thu tín ngưỡng, ngưng tụ thần cách?”
Lâm Bắc Thần chống tay lên bàn, hai tay nâng cằm, thản nhiên nói: “Đương nhiên rồi, không ngưng tụ thần cách, làm sao ngồi vững thần vị? Có vấn đề gì không?”
Lý Nhất Điềm hơi cúi đầu, không để cho Lâm Bắc Thần nhìn thấy vẻ thất vọng trong ánh mắt của mình, chậm rãi nói: “Miện hạ sao không chờ thêm một chút.”
Hả?
Từ sâu trong đáy mắt Lâm Bắc Thần hiện lên sự kinh ngạc.
Hắn nghe được bóng gió trong lời nói của nàng.
Không nên cô đọng thần cách.
Ngoài trừ Kiếm Tuyết Vô Danh, đây là người thứ hai khuyên hắn không nên cô đọng thần cách.
Trong đại đạo thông thiên hệ thống sức mạnh Thần giới, đường tắt tu luyện, kim bài được chứng nhận của Chúng Thần Chi Phụ lại bị phủ định liên tục.
“Thời gian không chờ ta” Lâm Bắc Thần làm bộ nghe không hiểu. Lý Nhất Điềm khom người nói: “Thuộc hạ cáo từ.”
Lâm Bắc Thần đưa ngón tay giữa vuốt vuốt mi tâm.
Thiếu nữ này có chút thú vị
Trong người mang bí mật rất lớn.
...
Lý Nhất Điềm từ trong đại điện bước ra, thái độ bình tĩnh nhưng lông mày lại hơi cau lại.
Một bóng người đang từ phía đối diện bước đến.
Trong cơ thể nàng không tự chủ sinh ra một sự cảnh giác và bài xích, giống như dã thú gặp phải đại địch sinh tử, lông tơ toàn thân đều dựng lên.
Là nàng.
Lý Nhất Điềm biết rõ trong lòng.
Khi nàng ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy người đang đi đến chính là Hàn Lạc Tuyết.
Thần bào Đại Hoang màu đen được cắt may rất vừa vặn, tôn lên da thịt trắng như tuyết. Thần bào thể hiện được phần eo thon và đôi chân dài thẳng tắp của Thiên Mệnh Thần Thuật Sư. Gương mặt thanh lệ, mái tóc dài màu đen buộc cao thành đuôi ngựa, dáng người thon dài, bên trong sự thanh tú còn mang theo một khí khái hào hùng, dã tính không thuộc về quý tộc.
Lúc này, Hàn Lạc Tuyết cũng đã nhìn thấy Lý Nhất Điềm.
Hai thiếu nữ đồng thời dừng bước.
Bốn ánh mắt nhìn nhau.
Giống như bốn luồng thiểm điện vô hình va chạm lẫn nhau, bắn ra ba động đáng sợ. Bên trong ánh mắt có cảnh giác, có địch ý.
Trong Thần giới đã từng có truyền thuyết được lưu truyền khá rộng rãi, Thiên Mệnh Thần Thuật Sư và Thiên Mệnh Thần Chú Sư hai danh từ chỉ khác nhau có một chữ nhưng lại gánh chịu hai mệnh cách hoàn toàn khác biệt, là tồn tại đối địch trời sinh, là túc địch không cách nào hòa giải trong cuộc sống.
Thời gian dừng lại năm hơi.
Lý Nhất Điềm kềm chế khí tức bản thân, khẽ gật đầu với Hàn Lạc Tuyết, sau đó hai người thoáng qua nhau.
Hàn Lạc Tuyết cũng gật đầu đáp lại, vượt qua Lý Nhất Điềm, tiến vào bên trong Kiếm Thần Điện.
Đi vào trong điện đường, nàng nhìn thấy Lâm Bắc Thần đang ngồi trên thần tọa. “Câm điếc ca ca.”
Bên trong âm thanh thiếu nữ mang theo hương vị nũng nịu, ngữ khí nhẹ nhàng, là vì Lâm Bắc Thần rốt cuộc an toàn, thuận lợi đi đến ngày hôm nay mà cao hứng.
“Tại sao ngươi lại đến đây?”
Lâm Bắc Thần đứng lên, thuận theo bậc thang chậm rãi bước xuống: “Ngô mụ mụ vẫn khỏe chứ?”
Ngô Vi là mẫu thân của Hàn Lạc Tuyết. Khi còn ở Tuyết tửu quán, bà rất chiếu cố Lâm Bắc Thần. Về sau, khi Lâm Bắc Thần bị vu hãm, bà vẫn tin tưởng hắn, là một lão nhân rất hiền lành.
“Mẫu thân vẫn khỏe, chỉ là có chút nhớ ca.”
Hàn Lạc Tuyết mỉm cười vui vẻ.
Lâm Bắc Thần gật đầu. Ban đầu, hắn muốn nói một câu có thời gian sẽ đến thăm lão nhân gia, nhưng nghĩ lại hắn sắp rời khỏi Thần giới, cũng không biết đến khi nào mới quay lại, cho nên hắn không nói ra miệng.
“Ngươi đến đây để lấy thần vị sao?”
Lâm Bắc Thần nhìn thiếu nữ đã trưởng thành trước mắt: “Yên tâm đi, ta đã sớm chuẩn bị tốt thần vị cho ngươi rồi.”
Đây là nói thật.
Hắn đã chuẩn bị cho Hàn Lạc Tuyết một thần vị rất hợp với nàng. “Ta muốn đi theo ca.”
Hàn Lạc Tuyết nói: “Ta muốn trở thành thần Thuật Sư của Kiếm Thần Điện. Câm điếc ca ca, ca có nhận ta không? Cho dù trở thành thị nữ bên cạnh ca, ta cũng cảm thấy vui vẻ.”