Một lát sau.
“Lão đại, chúng ta đến rồi.”
Âm thanh Mộc Lâm Sâm vang lên bên ngoài đại điện.
“Vào đi.”
Lâm Bắc Thần chậm rãi nói.
Chỉ trong nháy mắt sau đó, Lâm Bắc Thần rõ ràng cảm ứng được hai người kia đã tiến vào Chủ thần điện của mình.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, mượn Kiếm chủ thần điện mà thu được tin tức.
Sau khi có được quyền khống chế Chủ thần đại điện, nắm giữ toàn bộ trận pháp, Lâm Bắc Thần đối với tất cả mọi hoạt động gió thổi cỏ lay đều có thể cảm nhận được trước tiên.
“Lão đại...”
Mộc Lâm Sâm xuất hiện bên dưới thần tọa, xoay người hành lễ.
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ quỳ xuống, miệng nói: “Tham kiến miện hạ...” Lâm Bắc Thần cười thầm trong lòng.
Khách sáo như vậy, xem ra trong lòng lão đầu tử đang tức giận.
Hắn vươn tay vào hư không.
Một luồng thần lực nhu hòa đỡ lấy Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ.
“Tiền bối không cần khách sáo như vậy.”
Lâm Bắc Thần nói: “Ta và Mộc huynh đệ tình như thủ túc. Luận bối phận, ngài là trưởng bối của ta. Ta nên hành lễ với ngài mới đúng. Tuy nhiên, nơi này là Chủ thần điện, ta đại diện là Đại Hoang thần tộc, thứ cho vãn bối ta vô lễ.”
“Ha ha, trưởng bối thì không dám.”
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ cũng không khách sáo, thản nhiên nói: “Lão Mộc đầu cả gan muốn hỏi miện hạ một câu, chuyện mà ngươi đã đáp ứng ban đầu phải chăng có làm được?”
Lâm Bắc Thần lắc đầu: “Ngày đó, vãn bối gặp được kỳ ngộ ở Vạn thần điện, nhưng nhất thời quên mất, cũng không mang thụ diệp kia vào trong Vạn thần điện.”
Nói xong, lòng bàn tay hắn mở ra.
Lá cây xanh tươi ướt át bay ra, chậm rãi bay đến trước mặt Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ. “Ngươi...”
Râu tóc Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ dựng đứng.
Tia hy vọng sau cùng vỡ vụn, thất vọng và phẫn nộ to lớn vọt tới.
Một vài lá cây trên cơ thể của ông trong nháy mắt khô héo rồi rơi xuống. Ông tức giận đến toàn thân phát run. Rất nhiều lời thô tục trong nháy mắt muốn phun ra ngoài, nhưng nhớ đến thân phận và địa vị của đối phương hiện tại, ông gần như cắn nát răng mới nhịn xuống được.
Hết thảy đều xong rồi.
Cơ hội cuối cùng cũng đã bỏ qua.
Bây giờ Vạn thần điện đã bị hủy, thần vị thất lạc giữa thiên địa.
Không có cơ duyên đặc biệt, rốt cuộc không thể thành thần.
Thọ nguyên của ông đã hao hết, đã là người sắp chết, càng không có khả năng chờ đợi cái gọi là cơ duyên.
“Cáo từ.”
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ cúi đầu thở dài, sau đó xoay người rời đi.
Sắc mặt Mộc Lâm Sâm trở nên xấu hổ, nhất thời hắn đi không được mà ở lại cũng không xong.
“Tiền bối cần chi phải gấp gáp đi như vậy.”
Lâm Bắc Thần thản nhiên nói: ‘Mộc Lâm Chi Tâm mà ngài đồng ý với ta còn chưa giao cho ta mà.”
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ thiếu chút nữa lảo đảo ngã xuống đất. Ông chưa từng thấy qua người nào mặt dày vô sỉ đến như vậy.
“Chuyện miện hạ đáp ứng lão Mộc đầu còn chưa làm được, hiệp nghị đó tất nhiên không có hiệu lực.”
Ông cũng không quay người lại: “Mộc Linh Chi Tâm của lão Mộc đầu có ném vào cống ngầm cho chó ăn cũng không có khả năng giao cho miện hạ. Miện hạ đừng suy nghĩ đến nó nữa.”
“Thế nhưng Mộc Lâm Chi Tâm rất quan trọng đối với ta.”
Lâm Bắc Thần đang cố kích thích lửa giận của Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ: “Xin tiền bối hãy để nó lại.”
“Ha ha ha, quan trọng đến đâu cũng đâu có liên quan đến lão Mộc đầu.”
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ cũng không quay người lại, chỉ cười lạnh: “Đương nhiên, miện hạ cũng có thể cưỡng ép cướp đoạt, Thanh Mộc chủ thần nhất định sẽ không vì lão Mộc đầu mà trở mặt với miện hạ, nhưng đối với lão Mộc đầu mà nói, cùng lắm thì ngọc thạch câu phần mà thôi.”
“Ngọc thạch câu phần?”
Lâm Bắc Thần mỉm cười: “Định lôi kéo Mộc Lâm Sâm cùng một chỗ sao? Ta gọi ngài một tiếng tiền bối đã là để mắt đến ngài rồi, đừng có mà không biết điều. Hôm nay, nếu ngài không giao ra Mộc Linh Chi Tâm, mạch của các ngươi, ta sớm muộn gì cũng có thể đào tuyệt, chứ không phải vấn đề một mình ngài chết hay không. Ngài có thể thử suy nghĩ một chút.”
Hắn âm thầm nháy mắt với Mộc Lâm Sâm, người sau đang kinh hãi không khỏi yên tâm hơn một chút.
Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ đang quay đầu lại tất nhiên không nhìn thấy được cảnh tượng này.
Ông nghe xong, lửa giận đốt người, cơ thể rung mạnh.
Cuối cùng, sau một phen uy hiếp lợi dụng, Thanh Mộc Ngụy Thần lão tổ không thể không vạn phần không cam lòng giao Mộc Lâm Sâm ra.
“Tuổi thọ lão phu dài dằng dặc, duyệt qua vô số người, không nghĩ đến khi thọ nguyên sắp hết, lại nhìn nhầm miện hạ. Ha ha, ha ha, đúng là tự làm tự chịu.”
Ông mang theo phẫn nộ vô hạn rời đi.
“Lão đại, cái này...”
Bây giờ, Mộc Lâm Sâm vẫn không biết trong hồ lô Lâm Bắc Thần bán cái gì. Người đang ngồi trên thần tọa khiến cho hắn có chút sợ hãi.
Lâm Bắc Thần mỉm cười thần bí. Hắn bước xuống khỏi thần tọa, vỗ vai tên hoàn khố Thanh Mộc thần hệ: “Yên tâm đi, ta không phải loại người lấy oán trả ơn. Vừa rồi ta nói như vậy là có ẩn tình khác. Ngươi hãy mang vật này giao cho Ngụy Thần lão tổ.”
Nói xong, hắn lấy ra một quả cầu được phong ấn. “Đây là...”
Mộc Lâm Sâm tò mò hỏi.
“Đây là thần vị một tôn, có thể so sánh với cao vị thần Thanh Mộc thần hệ.”
Lâm Bắc Thần cũng không che giấu, chỉ dặn dò: ‘Nhớ, đừng nói là ta đưa ngươi vật này. Ngươi cứ bảo là trong lúc vô tình mà có được.”
Mộc Lâm Sâm há to miệng, nói năng bắt đầu cà lăm: “Thần... thần vị?”
Hơn nữa còn là thần vị cấp bậc cao vị thần.
Đây chính là đồ vật ngàn vạn lần trân quý.
Hắn còn đang định nói cái gì đó, Lâm Bắc Thần đã khoát tay: “Mau đi đi, nếu không, hôm nay lão tổ sẽ tức đến phát bệnh đấy.”