Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 194: Gặp lại Mộc Tâm Nguyệt




Nhạc Hồng Hương gật đầu, nói: "Ừm, quán trọ đã phái nó đi áp tải một bầy sinh vật sống. Nó đã ra ngoài được sáu ngày rồi. Hôm qua có người báo tin, khoảng mười ngày nữa nó mới có thể quay về. Mặc dù hơi cực khổ một chút, nhưng nghe nói tiền lương của nhiệm vụ lần này rất cao, anh chàng đó mặc dù nhỏ tuổi hơn ta nhưng rất có ý chí, chuyện mà nó quyết định, trước giờ đều là tiền trảm hậu tấu.

Nghe đến đây, Lâm Bắc Thần đã hiểu ra.

Nhạc Hồng Hương quả nhiên không hề hay biết chuyện đã xảy ra với đệ đệ mình. Có lẽ là đám người Phương Tiểu Bạch đã sắp xếp.

Hoặc là chủ ý của bản thân Nhạc Hồng Tuyết.

Như vậy cũng tốt, nó sẽ không ảnh hưởng đến sự chuẩn bị của Nhạc Hồng Hương cho cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá sắp tới.

Dù sao, cho dù Nhạc Hồng Hương có biết, cũng không thể làm được gì.

Đang suy nghĩ, một giọng nói khá quen thuộc từ phía trước truyền đến: "Lâm học trưởng, Nhạc học tỷ, chào buổi sáng."

Lại là 'công chúa thường dân' Mộc Tâm Nguyệt, đang mỉm cười chào hỏi.

Chiếc áo choàng kiếm sĩ trên người vẫn được dày công sửa chữa, làm tôn lên vóc dáng của nàng.

Chỗ nên đầy đặn thì đầy đặn, chỗ nên thon gọn thì thon gọn.

Từ mọi phương diện có thể thấy, Mộc Tâm Nguyệt vẫn là nữ nhân có vóc dáng đẹp nhất mà Lâm Bắc Thần từng gặp kể từ sau khi xuyên không đến giờ, khắp nơi trên người nàng đều toát ra một nét quyến rũ riêng biệt giữa sự trẻ trung và trưởng thành, như thể một nụ hoa sắp nở khiến người ta vừa nhìn qua đã có thể tưởng tượng khi nàng nở ra sẽ xinh đẹp kinh người đến thế nào.

Cho dù nàng không vượt qua vòng dự tuyển, độ nổi tiếng của nàng ở học viện Sơ Cấp Số 3 vẫn không hề suy giảm.

Nhưng Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Tuyết lại rất có sự hiểu ngầm, họ không trả lời, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Mộc Tâm Nguyệt, đi lướt qua bên cạnh nàng.

Coi nàng như không khí.

Nụ cười trên khuôn mặt của Mộc Tâm Nguyệt hơi đông cứng lại.

Nàng cúi đầu, im lặng một lúc rồi thở dài một hơi, xoay người đi về phía giảng đường của lớp mình.

Lâm Bắc Thần và Nhạc Hồng Tuyết nhanh chóng tách ra trước khi đến giảng đường.

Vừa đến cửa giảng đường lớp 9 liền nhìn thấy Tiểu Loli kiêu ngạo Bạch Khâm Vân đang đứng đợi ở cửa.

Vừa nhìn thấy hắn, liền chạy tới, nói oang oang: "Lâm Bắc Thần, ngươi cuối cùng cũng đến rồi, nhanh, cùng ta đi luyện kiếm."

"Không có hứng."

Lâm Bắc Thần lười biếng nói.

"Ngày mốt là tới khóa huấn luyện đặc biệt rồi, Vân Xuất Tụ Quang Kiếm Pháp của ta vẫn còn chưa luyện thành, ngươi chỉ giáo ta một chút thôi." Bạch Khâm Vân hào hứng nói: "Ta có thể trả phí, xuất ra một lần 20 tiền bạc, thế nào?”

"Xuất xuất xuất..." Lâm Bắc Thần giật mình, hai tay ôm ngực: "Xuất cái gì?"

Bạch Khâm Vân tỏ vẻ đương nhiên nói: "Võ đài, giao lưu đấu kiếm trên võ đài, một lần 20 tiền bạc.”

Hơ~.

Nói cho rõ ràng chứ.

Các nữ sinh bây giờ, cái gì cũng hấp ta hấp tấp.

Lâm Bắc Thần mất hứng, nói: "Ta lại không phải là trai bao, không xuất, ngươi tìm người khác đi."

"Trai bao cái gì? Này? Này?"

Thấy Lâm Bắc Thần không chút do dự mà từ chối, Bạch Khâm Vân nổi giận đùng đùng dậm chân tại cửa lớp 9, cuối cùng hậm hực bỏ đi.

Trong lớp học, bầu không khí vì Lâm Bắc Thần mà trở nên hừng hực.

Rất nhiều nữ học viên vây quanh, giả vờ thỉnh giáo Lâm Bắc Thần những câu hỏi về tu luyện, ai nấy đều tỏ vẻ ngượng ngùng nhưng mà cũng rất nhiệt tình.

Bản thân Lâm Bắc Thần không có hứng thú gì với nữ sắc.

Nhưng để duy trì hình tượng nhân vật của mình, Lâm Bắc Thần chỉ đành bị ép kinh doanh, miễn cưỡng nắm tay từng bạn nữ trong lớp, vừa trao đổi học tập, vừa kể chi tiết về sự tích anh hùng của mình khi tham gia vòng dự tuyển, nhân tiện còn phổ cập khoa học về loại trò vui ‘đường sinh mệnh’, ‘đường sự nghiệp’ và ‘đường tình duyên’ này.

Bị ong bướm vây quanh, Lâm Bắc Thần, người đang vui quên đường về, đột nhiên nghe thấy có người ở bên ngoài giảng đường gọi tên hắn, đầu cũng không thèm quay lại nói: "Không rảnh, ta đang bận..."

Nhưng các nữ học viên bên cạnh đều giống như bỏ trốn, chạy về chỗ của mình.

"Ấy? Đừng đi ... có chuyện gì vậy?"

Lâm Bắc Thần quay đầu nhìn lại, chủ nhiệm khối Sở Ngân đang dùng ánh mắt giống như giết người nhìn hắn.

Lâm Bắc Thần mặt không biến sắc, tim không giật mình, đi tới cửa phòng học với nụ cười trong sáng và lương thiện nói: “Chủ nhiệm Sở, chào buổi sáng... vừa rồi ta chỉ là gắn kết tình cảm với bạn học, hòa đồng với mọi người mà thôi."

"Đi, đến thần điện."

Sở Ngân dở khóc dở cười nói.

......

......

Nửa giờ sau.

Quảng trường cao điểm ở trung tâm Vân Mộng thành.

Đây là nơi tọa lạc của thần điện Kiếm Chi Chủ Quân.

Vị thần linh được tin thờ của toàn bộ đế quốc Bắc Hải, chính là Kiếm Chi Chủ Quân.

Đây cũng là lý do tại sao hầu hết các võ giả trên toàn quốc đều là kiếm sĩ.

Toàn bộ đế quốc Bắc Hải được gọi là Kiếm Chi Đế Quốc, tôn sùng kiếm thuật, càng có liên quan đến tín ngưỡng này.

Giống như nhiều thần minh trên thế giới, Kiếm Chi Chủ Quân đã thành lập nhiều thần điện khác nhau ở đế quốc Bắc Hải để tiếp nhận sự thờ cúng và hương hoả từ các tín đồ.

Vân Mộng thành là thành phố ở tầng thấp nhất của đế quốc Bắc Hải, bất luận là dân số hay là quy mô, đều chỉ có thể có một thần điện, các đại thành khác ở Phong Ngữ hành tỉnh, có thể có vài hoặc thậm chí là vài chục thần điện.

"Đến nơi này, nói chuyện phải cẩn thận một chút, không được nói năng lung tung, phạm thượng kinh động đến thần minh."

Từ trên xe ngựa bước xuống, Sở Ngân dặn dò hết lần này đến lần khác. Lâm Bắc Thần gật đầu như gà mổ thóc.

Hắn ước mình có thể giả chết để không thu hút sự chú ý của các thần minh.

Về phần có thể thức tỉnh Huyền khí hay không cũng không sao cả.

Thuận theo bậc cấp đi đến quảng trường.

Chỉ nhìn thấy có hàng trăm tín đồ, có nam có nữ, già trẻ lớn bé đều quỳ gối trên phiến đá vô cùng thành tâm, chắp tay, mắt nhắm, miệng niệm lẩm bẩm, đang cầu nguyện cái gì đó.

Hai bên quảng trường, mỗi bên đều có mười bức tượng kiếm sĩ điêu khắc bằng đá cao mười mét, tay cầm trường kiếm.

Một cảm giác uy nghiêm và thần thánh đập vào mặt hắn.

Sở Ngân đưa Lâm Bắc Thần đi qua quảng trường và đến trước thần điện.

"Là chủ nhiệm Sở sao?"

Một giọng nữ êm tai cất lên.