Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 187: Ngươi coi ta là loại người gì chứ?




Triệu Trác Ngôn liên tục đảm bảo, không tiếc lời nguyền rủa thề thốt tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Lâm Bắc Thần lại nhìn về phía Triệu Vũ Dương nói: "Coi như là ngươi may mắn, ta vẫn chưa quen giết người."

Triệu Vũ Dương rùng mình.

Lâm Bắc Thần cũng không lằng nhằng, quay người rời đi.

Triệu Trác Ngôn vội vàng đi theo vài bước, lấy ra một cái túi gấm, nói: "Lâm hiền điệt, hôm nay để ngươi phải mệt mỏi dạy dỗ khuyển tử, chút tiền vàng này coi như là một ít học phí, ngươi cầm đi, tuyệt đối đừng khách sáo với ta..."

"Ngươi coi ta là loại người gì chứ?”

Lâm Bắc Thần cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, vô cùng tức giận cầm lấy túi gấm, liền muốn đập vào mặt Triệu Trác Ngôn.

Nhưng khoảnh khắc khi chạm vào tay, đột nhiên cảm thấy cái túi cũng khá nặng, mở ra nhìn thử thì có ít nhất cũng phải một trăm tiền vàng, liền nói: "Triệu bá bá, ta là loại người nhìn thấy tiền là sáng mắt sao? Lần sau không được làm như này nữa đâu đấy."

Nói xong thì cầm túi tiền rời đi.

Nhìn thấy Lâm Bắc Thần đã ra khỏi Tụ Hiền trang, Triệu Trác Ngôn mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Cuối cùng cũng tống cổ được tiểu sát tinh này rồi.

Khi quay lại dưới gốc cây ngô đồng, đã có người đỡ Triệu Vũ Dương dậy, tìm đại phu đến nối xương, dùng nẹp cố định còn đắp thạch cao lên.

"Cha, tiểu tử đó là ai vậy?"

Triệu Vũ Dương nhe răng nhếch mép đau đớn hỏi. Trong lòng đã bàn tính làm sao để báo thù.

Hắn không thể nuốt trôi cục tức này.

"Là người mà chúng ta không thể khiêu khích nổi."

Triệu Trác Ngôn thờ ơ nói: "Cậu học sinh này bây giờ là tuyển thủ trong cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá của Vân Mộng thành. Tay nắm kim bài Thiên Kiêu, thân phận giống như một quý tộc, nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất, điều đáng sợ là sư phụ của hắn, một Kiếm Tiên có thể diệt Triệu gia của chúng ta một cách dễ dàng như trở bàn tay, còn đặc biệt bao che khuyết điểm, chuyện này nếu như kinh động đến sư phụ của hắn, đừng nói là con, ngay cả Ám Ngục Môn ở phía sau con cũng phải chịu tội chung."

Ám Ngục Môn được coi là tông môn có quy mô tương đối lớn ở Phong Ngữ hành tỉnh, sức ảnh hưởng không hề nhỏ.

Nhưng điều đó phải xem là so sánh với ai.

So sánh với thánh địa võ đạo của cả đế quốc như Bạch Vân thành, Ám Ngục Môn chả là cái gì cả.

"Kiếm Tiên?"

Triệu Vũ Dương cũng giật mình, kinh ngạc nói: "Trong Vân Mộng thành từ khi nào lại xuất hiện loại nhân vật này?”

"Mới đây không lâu... đúng rồi, tên tiểu súc sinh con, không phải nói chẳng qua chỉ là chỉnh hợp bang phái trong thành thôi sao? Làm sao lại có thể khiêu khích loại người này chứ?" Triệu Trác Ngôn tức giận hỏi.

Triệu Vũ Dương vô cùng uất ức nói: "Trước khi ra tay, con đã tìm hiểu rõ ràng chi tiết về những bang phái này. Ai mà biết được sẽ có chuyện như vậy, cha à, học viên đó tên là gì, sau này con sẽ né hắn ra.”

"Con có lẽ đã từng nghe qua tên của hắn, Lâm Bắc Thần, đích tử của Chiến Thiên Hầu phủ trước đây.”

Triệu Trác Ngôn nói.

"Hả? Là hắn?"

Triệu Vũ Dương tuyệt đối không ngờ đến đáp án này.

Đó là chính là phế vật não tàn nổi tiếng toàn thành năm xưa.

Hắn ngay tức khắc đột nhiên tỉnh ngộ.

Chẳng trách hắn luôn cảm thấy anh chàng này giống như một tên tâm thần, nói chuyện hành sự điên điên khùng khùng, xuất bài không theo lẽ thường.

Thì ra thực sự là một tên não tàn.

Một tên não tàn như vậy làm sao lại có thể trèo lên được sư phụ Kiếm Tiên chứ?

Triệu Vũ Dương có chút ghen tị.

"Cha, con nghe nói tên phá gia chi tử này trước đây rất nham hiểm, không có chút ranh giới cuối cùng, hơn nữa nhất là ghi thù, có thù tất báo."

Ý nghĩ báo thù hoàn toàn tan biến, hắn chua xót nói.

Lần này hắn thật sự có chút sợ hãi rồi.

Triệu Trác Ngôn nghĩ lại cũng còn rùng mình, nói: "Đúng vậy, phải nghĩ cách làm điều mà hắn thích, xoa dịu hắn để hắn không ghi thù nữa."

......

......

Học viện Sơ Cấp Số 3.

Trúc viện.

Trong phòng ngủ trên lầu hai.

"Ồ, lại có một bản cập nhật phiên bản hệ thống mới?"

Lâm Bắc Thần kinh ngạc nhìn vào hình ảnh hiển thị trên màn hình điện thoại trước mặt.

Suy nghĩ kỹ càng về điều này, bản cập nhật hệ thống của điện thoại trong thời gian này tràn đầy tính không xác định và tuyệt đối không theo quy luật nào.

Lần đầu tiên là sau khi mình giành chức vô địch trong kỳ thi giữa năm của học viện.

Lần thứ hai là sau khi thăng cấp qua vòng dự tuyển.

Lần này lại là sau khi chiến thắng vang dội trong đêm ước hẹn đấu kiếm và cứu người thành công.

Ba lần liên tiếp, đều là sau khi mình đạt được một số thành tựu, phiên bản hệ thống của điện thoại liền được nâng cấp một lần.

Cảm giác giống như đánh quái vật mà nâng cấp vậy, mỗi lần hoàn thành thành công một chuỗi nhiệm vụ, sau khi vượt ải tích lũy được kinh nghiệm, điện thoại sẽ nâng cấp và mang về cho mình một số phần thưởng.

Điều này không phải có nghĩa là sau này phải làm nhiều hơn những hoạt động tương tự, chẳng hạn như tiếp tục tham gia cuộc thi Thiên Kiêu Tranh Bá, liên tục đạt được nhiều thành tựu, thì có thể khiến cho điện thoại không ngừng nâng cấp, hiển thị ra càng nhiều chức năng hơn, cuối cùng tìm được cách trở lại trái đất?

Sau khi Lâm Bắc Thần quyết định nâng cấp hệ thống, hắn đã chìm vào suy tư.

Bản nâng cấp này yêu cầu tiêu tốn lưu lượng 10G.

Trong phòng của Lâm Bắc Thần lại vang lên tiếng rên rỉ quen thuộc. Quản gia Vương Trung ở bên ngoài nghe được mặt mày hớn hở. Khoảng ba tiếng đồng hồ sau.

Cập nhật hoàn tất.

Nhưng mà, điều khiến Lâm Bắc Thần cảm thấy hơi thất vọng là sau lần cập nhật này, chức năng của điện thoại không có gì thay đổi đáng kể.

"Chủ nhân, chào ngài."

Giọng nói của trợ lý giọng nói thông minh chủ động xuất hiện.

Trong giọng nữ êm tai máy móc ban đầu mơ hồ đã có một chút linh tính.

Lâm Bắc Thần tò mò nói: "Ồ, giọng nói có chút thay đổi rồi, ngươi chính là Tiểu Cơ sao?"

"Đừng nói gà nữa, văn minh ngươi, ta, hắn." Trợ lý giọng nói trực tiếp trả lời.

Lâm Bắc Thần sửng sốt.

Hả?

Có thay đổi rồi.