Một giọt mồ hôi lạnh từ tóc mai của hội trưởng Triệu chảy xuống.
Nhất thời, ngay cả bộ phận sau khi uống thuốc vốn dĩ đã cứng cáp như trường thương còn chưa kịp phát tiết của ông ta, bỗng chốc cũng đều mềm nhũn cả ra. Lâm Bắc Thần cười nói: "Triệu bá bá, vừa rồi ngươi nói là muốn giết sạch cả nhà người nào vậy?"
"A ... cái này ..." Triệu Trác Ngôn nuốt nước bọt ừng ực, đột nhiên bật cười: "Ha ha, Lâm hiền điệt nghe nhầm rồi, ý ta là nói muốn để đứa con trai thứ hai kém cỏi kia của ta học hỏi ngươi, chăm chỉ học tập."
Cũng khá gieo vần đấy.
Lâm Bắc Thần dùng chân đá vào người Triệu Vũ Dương đang lầm bầm trên mặt đất, nói: "Triệu bá bá, đồ chó má này nói hắn là con của ngươi, có thật không?"
"Ờ ......"
Nếu đổi lại là người khác, Triệu Trác Ngôn đã vứt bỏ ngay tại chỗ.
Nhưng suy cho cùng, hắn cũng là con trai trưởng mà mình đã phải tốn rất nhiều công sức để bồi dưỡng.
"Chính là khuyển tử. Cái tên súc sinh này nhất định đã làm chuyện gì thương thiên hại lý rồi, mới khiến cho Lâm hiền điệt ra tay dạy dỗ. Ha ha, dạy tốt lắm. Tuy rằng ra tay rất nặng, nhưng để nó nhớ lâu cũng là tốt thôi... "
Triệu Trác Ngôn nói.
Lâm Bắc Thần vừa nghe vậy, hắn đã viết một chữ ‘phục’ to tướng vào trái tim mình ngay tại chỗ.
Vốn cho rằng mình đã không biết xấu hổ lắm rồi.
Nhưng ở trước mặt lão cáo già này, hắn vẫn còn kém xa.
Triệu Vũ Dương đang nằm trên mặt đất, vừa nghe thấy lão cha nói như vậy, nhất thời tức giận đến bán sống bán chết.
Nhưng trong thâm tâm hắn cũng biết, lần này mình hình như đã giẫm trúng đinh sắt rồi.
Ôi.
Không đúng.
Con mẹ nó đây là đang đá vào bảng sắt, rõ ràng là bảng sắt chủ động đến đây đập nát chân mình.
Tên học viên này, mẹ nó rốt cuộc là thần thánh phương nào chứ?
Trong lòng hắn khó hiểu.
"Bỏ đi, bổn thiếu gia cũng không phí lời nữa, đồ chó má này đã làm chuyện gì, ông tự mình hỏi đi.”
Lâm Bắc Thần kiêu ngạo hống hách nói: "Hỏi xong, cho ta một câu trả lời."
Một công tử ăn chơi trác táng nổi tiếng khắp thành, không kiêu ngạo làm sao mà được chứ?
Để lừa dối giang hồ, ưu cầu hàng đầu chính là nhất định phải duy trì nhân cách ổn định.
Một lúc sau.
Triệu Trác Ngôn cuối cùng cũng đã biết toàn bộ câu chuyện.
Nhìn thi thể của tiểu thiếp và nữ nhi yêu thương nhất nằm trên mặt đất, sắc mặt của ông ta chỗ xanh chỗ đỏ, hiển nhiên là cũng tức giận không thôi.
Cái đứa con trai bất hiếu này.
Rõ ràng là bà mẹ ruột hay ghen tuông kia của hắn đang mượn đao giết người đây mà.
Nếu như hôm nay không có Lâm Bắc Thần nhúng tay vào chuyện này, vậy thì tin tức mà mình nhận được vào nay mai chắc chắn là hai mẹ con đã chết trong tay Tật Phong Huynh Đệ đoàn, người nhận cái nồi này cũng đã suy nghĩ xong cả rồi.
Trong lòng của Triệu Trác Ngôn vô cùng tức giận.
Nhưng nhìn thấy nhi tử bị gãy tay chân, mặt sưng giống như đầu heo nằm trên mặt đất, lòng ông ta cũng dịu đi.
"Lâm hiền điệt, chuyện này chi bằng để lão phu tự mình xử lý, thế nào?”
Ông ta cười nói với Lâm Bắc Thần.
Lâm Bắc Thần đổ ập xuống chửi rủa thậm tệ: "Ai thèm quan tâm đến chuyện gia đình rắm chó của ngươi... ta đang hỏi về chuyện hắn làm hại bằng hữu của ta."
Tuy nhiên, trong lòng cũng thực sự kinh ngạc.
Gia giáo của nhà giàu có thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi.
Loại nhi tử lòng dạ độc ác, giết hại người thân như vậy, đặt vào bất cứ nơi nào khác đều phải đánh chết rồi đem cho chó ăn.
Nhìn dáng vẻ của Triệu Trác Ngôn, xem ra là đã định tha thứ cho Triệu Vũ Dương. Nói cách khác, hai mẹ con này đã chết một cách oan uổng rồi.
Hào môn đúng là lạnh lẽo bạc tình mà.
“Cái này Lâm hiền điệt yên tâm, ta dám đảm bảo rằng tiểu tử kia sau này tuyệt đối sẽ không dám gây phiền phức cho bằng hữu của ngươi nữa, nếu như nó dám làm càn, ta sẽ đánh gãy chân nó.” Triệu Trác Ngôn vội vàng nói.
Triệu Vũ Dương đang nằm trên mặt đất nhe răng nhếch mép vô cùng uất ức.
Ta đã bị đánh gãy chân một lần rồi, lão cha ông sao còn suy nghĩ đến cái chân này của ta nữa chứ?
"Thương thế của vị bằng hữu kia, ta cũng sẽ phái đại phu giỏi nhất trong thành đến để trị liệu, sẽ mời thầy tế trong thần điện của Kiếm Chi Chủ Quân đến chữa trị cho hắn, đảm bảo chữa khỏi và sẽ không để lại một chút di chứng nào, đồng thời để nghịch tử này đích thân đến cửa xin lỗi và bồi thường."
"Lâm hiền điệt, như vậy ngươi đã hài lòng chưa?"
Triệu Trác Ngôn vỗ ngực hứa.
Lâm Bắc Thần suy nghĩ một chút rồi nói: "Đích thân đến xin lỗi thì thôi đi, đừng quấy rầy bọn họ nữa. Về phương diện khác, ngươi cứ liệu mà sắp xếp.”
"Được được được."
Triệu Trác Ngôn vừa thấy giọng điệu của Lâm Bắc Thần đã buông lỏng, cũng không có ý truy cứu nữa, liên tục gật đầu nhận lời.
Lâm Bắc Thần đợi lão già này đến, vốn dĩ cũng chính là để giải quyết triệt để chuyện này, tránh sau này Nhạc Hồng Tuyết lại âm thầm bị nhắm tới lần nữa.
Hắn và Nhạc Hồng Tuyết vốn dĩ cũng chỉ có duyên gặp mặt mấy lần mà thôi, cũng không tính là thâm giao, chỉ là cảm thấy thiếu niên này có phẩm cách rất tốt cho nên mới mạo hiểm đến cứu người.
Nhưng hắn có thể cứu Nhạc Hồng Tuyết một lần, lại không có cách nào cứu hắn hai lần, ba lần, bốn lần.
Loại người lòng dạ độc ác như Triệu Vũ Dương, không thể nào nói đạo lý với hắn, chỉ có thể nhẫn tâm như vậy mà thôi.
Nhưng lão hồ ly Triệu Trác Ngôn này thì lại có thể dùng lời nói để giải quyết vấn đề.
"Nhớ kỹ, nếu như để ta biết được, các ngươi lại âm thầm nhắm vào bằng hữu của ta, vậy thì thương hội Thiên Lý Hành và Triệu gia của ngươi chắc chắn cũng sẽ không tồn tại nữa đâu."
Lâm Bắc Thần từng câu từng chữ nói.