Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 168: Một kiếm phân thắng bại




Ông ta đứng sừng sững chỗ cao đó, mái tóc dài tung bay trong gió đêm, áo bào bay phất phới, tay áo chấn động, Ngật Kiếm nơi tay, nếu không phải khuôn mặt khó mà nho nhã được thì bộ dạng đứng chỗ cao lạnh lẽo này rất đẹp.

“Ngươi thắng, ngươi quyết định.”

“Ta thắng, ta quyết định.”

“Sao hả?” Giọng nói của Đinh Tam Thạch vang vọng trong không trung.

Bạch Hải Cầm hơi sững sờ, lập tức cười lớn: “Ha ha ha, không ngờ Đinh sư huynh lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy, đây vẫn là phế nhân luôn khúm núm, trốn tránh trước kia sao?”

Thân hình Bạch Hải Cầm vừa động, nháy mắt đã xuất hiện trên đỉnh tháp của toà nhà.

Đặt chân lên sườn lầu các, Bạch Hải Cầm khí thế tăng vọt, ông ta cười lạnh nói: “Được, vì một kẻ bất lực như ngươi mà cuối cùng có thể lấy được dũng khí một lần sau sáu năm qua, vì thế cho ngươi một cơ hội chứng minh chính mình, cứ dựa vào những gì ngươi nói, sử dụng kiếm để quyết định mọi thứ.”

Hơi thở mạnh mẽ, tập trung vào ông ta rồi phóng ra, Huyền khí hệ thuỷ tựa như sóng biển, trong đêm nở rộ ra màu xanh lam sáng, đưa cả tòa tháp dưới chân ông ta cùng với nửa bầu trời đêm trở thành màu xanh lam, phảng phất ở bên trong vòm trời màu xanh đột nhiên xuất hiện một mảnh hải dương, ngay cả màu trăng bạc trên bầu trời cũng không ngừng bị cướp đi.

Thuộc tính của Bạch Hải Cầm là Huyền khí hệ thuỷ.

Những người ở hậu hoa viên chỉ cảm thấy không khí đột nhiên trở nên ẩm ướt, bên tai có tiếng sóng biển lăn tăn, thủy triều dâng trào.

“Một kiếm quyết định kết quả.” Đinh Tam Thạch mở miệng.

Kiếm Đức Hạnh rời vỏ, thân kiếm hắc ám ở trong trời đêm giống như không tồn tại.

“Một kiếm?”

Trong mắt Bạch Hải Cầm càng thêm khinh thường, nói: “Tu vi của ngươi hiện giờ sao thế, ngay cả kiếm kĩ Bạch Vân Tam Liên Kiếm lúc trước tung hoành cũng không thể thúc dục hết à, cho nên chỉ có thể hy vọng vào một kiếm thôi sao? Thật là đáng thương.”

Vẻ mặt Đinh Tam Thạch không vui không buồn nói: “Nhanh thôi ngươi sẽ biết.”

Bạch Hải Cầm cười to: “Loại phế vật như ngươi cũng chỉ cố làm ra vẻ thôi... Hôm nay cho dù có phải liều mạng chống lại sự tức giận của sư tôn thì ta cũng phải phế bỏ hoàn toàn tên không biết xấu hổ như ngươi, ngươi không xứng với thân phận đệ tử bị vứt bỏ của Bạch Vân thành, lượn lờ ở đây để giả danh lừa bịp.”

“Vậy xuất kiếm đi.” Đinh Tam Thạch nói.

Ông ta tay phải cầm kiếm, dựng nó lên trước ngực và dùng tay trái siết chặt ra kiếm quyết, cả người toả ra kiếm khí vô hình, mắt thường có thể thấy khí tức chung quanh tuôn ra như nước chảy, hào quang mạnh mẽ tỏa ra.

Giữa thiên địa, tất cả kiếm đều kêu leng keng. Trong mắt Bạch Hải Cầm hiện lên vẻ ngưng trọng.

Ông ta là một trong ba đại danh kiếm ở Bạch Vân thành, về kiếm thuật, đương nhiên có trình độ cao thâm, cho dù lời nói lúc trước có ngông cuồng thế nào, trong lòng có mặc kệ khinh thường đối thủ đi chăng nữa, thì tới thời điểm quyết đấu chân chính, tâm kiếm thuật cũng lập tức bình tĩnh trở lại.

Diều hâu bắt thỏ thì cũng dùng toàn lực.

Chuyện mắc sai lầm không nên có sẽ không xảy ra với kiếm đạo đại sư chân chính.

Hắn tiện tay vung một lần.

Biển Huyền khí xanh chung quanh, giống như ở dạng thể rắn, bị xé ra một mảnh lớn, cầm trong tay, hóa thành một thanh trường kiếm màu xanh lam.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của Lâm Bắc Thần kịch liệt run lên.

Mẹ kiếp.

Đại tông sư.

Huyền khí phóng ra, tụ khí thành vũ khí, đây là trên cả võ sư, thần thông này chỉ có cường giả cảnh giới đại tông sư mới có thể có.

Bạch Hải Cầm là đại tông sư kiếm đạo! Đối với nhiều người ở đây mà nói, tu vi cảnh giới này giống như là nhìn thấy thần tiên.

Lão Đinh có thể làm được không vậy. Lâm Bắc Thần có chút lo lắng.

Đáng tiếc vì ‘Vô địch cô đơn cỡ nào’ của NetEase Cloud Music là BUFF, nó không thể có tác dụng với những người bên ngoài, nếu không bật một bài cho lão Đinh, có lẽ có thể cải thiện tỷ lệ chiến thắng?

Đám thiếu niên thiếu nữ Tống Khuyết Nhất, Minh Lạc Thiên đều nhìn vị đại tông sư kiếm đạo đứng trên đỉnh Lăng phủ như một vị thần minh với ánh mắt vô cùng hâm mộ cùng khao khát.

Cảnh giới này là một tượng đài mà bọn họ có nằm mơ cũng muốn đạt tới.

Không hổ là một trong ba đại danh kiếm của Bạch Vân thành danh chấn đế quốc, không hổ là người đàn ông có tên Kiếm Thánh.

Bạch Khâm Vân còn vô thức lấy hai tay áp vào ngực, bắt đầu thở gấp.

Mọi người đều thấy được khí thế phóng ra của Đinh Tam Thạch, tuy rằng rất mạnh, nhưng so với Bạch Hải Cầm Kiếm Thánh này thì còn kém xa, như ánh sao so với trăng sáng vậy.

“Trận chiến chưa bắt đầu mà thắng đại đã định rồi.” Minh Viễn Sơn thản nhiên nói.

Trên đỉnh Lăng phủ.

“Đinh Lỗi, chấp nhận số phận của kẻ thua cuộc, vĩnh viễn rơi xuống vực sâu đi... Thiên Hải Nhất Kiếm!” Bạch Hải Cầm giữ thế, chém ra một kiếm.

Huyền khí xanh thẩm mênh mông như đại dương đầy trời, trong nháy mắt lúc này, trên mũi kiếm đang chỉ ra, lập tức tụ lại áp súc, hóa thành một đạo kiếm quang sáng ngời không gì sánh được, phá vỡ hư không, đập vỡ ánh trăng, nhanh gần như không thể tưởng tượng nổi, nháy mắt ở ngay trước mặt Đinh Tam Thạch.

Một kiếm này kĩ thuật gần như là đạo.

Suy nghĩ và phản ứng của mọi người không còn theo kịp tốc độ của thanh kiếm này, như thể ánh kiếm đang tụ lại, cũng đã chém trúng Đinh Tam Thạch.

Trong lòng Lâm Bắc Thần sợ hãi, hắn định nhảy xuống cứu người. Mà ngay lúc này, một điều khó tin đã xảy ra.