Khi Lăng Thần nói ra những lời này, sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi.
Lăng Thần? Nàng ta chính là Lăng Thần Tiểu Phượng Hoàng của Lăng Thị tộc? Tại sao một năm nhân... Ồ, đúng rồi, là nữ cải nam trang.
Mấy trưởng lão Minh Viễn Sơn đứng về phía Bạch Hải Cầm hoàn toàn không đoán được sẽ có biến cố như vậy, bị trách mắng ngay trước mặt, mặt mũi có chút không giữ được rồi.
Đinh Tam Thạch và Sở Ngân thật ra đã có nghe tin đồn ở trại huấn luyện, nhưng không ngờ Lăng Thần lại có tình cảm sâu đậm với Lâm Bắc Thần như vậy, ở nơi này trực tiếp mở miệng thừa nhận quan hệ của hai người, còn bao che cho hắn nữa.
Bạch Khâm Vân giống như một lâu đài cát rơi trên mặt đất, há hốc miệng, ánh mắt nhìn qua nhìn lại hai người Lâm Bắc Thần cùng Lăng Thần, ngọn lửa hừng hực bát quái điên cuồng thiêu đốt, não bộ đã nghĩ luôn đến bộ tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết hơn trăm vạn chữ, công tử nghèo hèn yêu tiểu thư quý tộc.
Ánh mắt của đám thiếu niên thiếu nữ đều đổ dồn về phía Lăng Thần.
Khi ở Vân Mộng thành cũng đã nghe nói đến tên Lăng Thần rồi.
Dù sao cũng là nhân vật được so sánh với đệ nhất Thiên Kiêu của đế quốc Lâm Thính Thiện năm xưa, nghe nói không chỉ có tài năng mà còn có dung mạo xinh đẹp, xinh đẹp tới cực điểm, được mệnh danh là đệ nhất mỹ nữ ở Vân Mộng thành.
Nhân vật đồng trang lứa như vậy, bọn họ đương nhiên muốn nói chuyện một phen.
Nhưng sau khi đến nơi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy qua vị Thiên Kiêu Vân Mộng thành này, dần dần cũng không muốn xem nữa, nhìn chung nghĩ đến tình hình của Lăng Thần chính là ‘nghe danh không bằng gặp mặt’, hơn nữa danh tiếng trước đó thổi phồng quá nhiều, hữu danh vô thực, cho nên căn bản không dám lộ diện, tránh bị chế giễu.
Nhưng nhìn thấy bây giờ, hoàn toàn không phải như vậy, sự xuất hiện của Thiên Kiêu đứng đầu Vân Mộng thành không chỉ gây sốc mà còn khiến bọn họ kinh hãi.
Chưởng lui được Bạch Hải Cầm với sức mạnh kinh người, bảo vệ Lâm Bắc Thần, vô cùng quyết đoán.
Quan trọng hơn là, diện mạo thật giống trong truyền thuyết ... Không, hẳn là còn kinh diễm hơn cả trong truyền thuyết, ít nhất thì đám người Huyết Diễm, Tống Khuyết Nhất, Tống Thanh Phong, Lư Phong vừa nhìn thấy cũng suýt nữa bị câu mất hồn, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, trừ Lăng Thần ra, thiên địa đều mất đi màu sắc.
Mà đây chỉ là trạng thái của Lăng Thần khi cải trang thành nam, nếu nàng khoác lên người trang phục nữ, sẽ động lòng người đến nhường nào chứ?
Ngay cả Minh Lạc Thiên luôn cực kỳ tự tin vào ngoại hình của mình, cũng là lần đầu tiên trong đời cảm thấy mất tự tin.
“Hoá ra Lâm Bắc Thần luôn cự tuyệt so kiếm cùng ta là bởi vì nàng ta.” Nghĩ đến đây, Minh Lạc Thiên càng thêm khó chịu.
“Thần Nhi, lui ra.” Vẻ mặt của Tần Lan Thư vô cùng nghiêm túc nói.
“Nương.”
Lăng Thần tiến lên một bước nói: “Con biết nương đang lo lắng cái gì, nương yên tâm đi, nữ nhi biết rõ trong lòng muốn gì.”
Tần Lan Thư gần như muốn bùng nổ, con thì muốn cái gì chứ? Đã bảo con đừng ra ngoài, con có biết hôm nay là ngày gì không?
Làm trò trước mặt nhiều người như vậy, bà ta cũng không thể quá khắt khe với con gái mình, kẻo làm tổn thương lòng tự trọng của con.
Ánh mắt của Lăng Thần quét qua đám trưởng lão cùng Bạch Hải Cầm, tính cách hống hách tổng tài bá đạo của nàng được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, nói: “Một đám tự xưng là đại sư kiếm đạo lại thích đi tính kế này nọ, ra vẻ đạo mạo, khiến người khác buồn nôn, những gì các ngươi nói làm Lăng phủ ta xấu hổ.”
Những trưởng lão khác lúc này cũng dần dần tỉnh táo lại.
Nhất là ba người Minh Viễn Sơn, Lục Chính Đạo, vẻ mặt càng trở nên xấu hổ, mặc dù trong lòng đã rất tức giận, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cũng không có người nào mở miệng trách cứ, bởi vì bọn họ đã ý thức được một sự thật...Lăng Thần có thực lực có thể chống lại Bạch Hải Cầm.
Tuy nghe có vẻ khó tin, nhưng vừa rồi hai người giao thủ đã chứng minh rồi.
Ở địa bàn của người ta, thực lực còn không mạnh bằng người ta, điều này còn phản bác sao nữa?
Huống hồ chọc giận Tiểu Phượng Hoàng nhà họ Lăng, nếu họ thật sự động thủ, đám thiếu niên còn có thể chống đỡ được, xương cốt già nua như mình còn chẳng đủ để người ta xé xác. Vì vậy, tất cả đều ăn ý mà im lặng
Chỉ có Bạch Hải Cầm tức giận đến mức sát ý sôi trào, lạnh lùng nói: “Nha đầu, ở đây đều là trưởng bối của ngươi, ngươi gọi một tiếng gia gia còn chưa đủ đâu, thế mà lại vô lễ như vậy, rốt cuộc là ai khiến Lăng phủ xấu hổ hả?”
Ánh mắt Lăng Thần lạnh lùng, không nói gì, trực tiếp ra tay.
Đánh ra một chưởng, là Thiên Thiên Ngọc Diệp Chưởng.
Chưởng ấn phá vỡ không khí, kình khí tuôn ra, xã hội của Lăng tỷ ta, xinh đẹp và hoang dã.
“Ngươi...” Bạch Hải Cầm vừa giận vừa sợ, phất tay ngăn cản.
“Không được.”
“Thần Nhi còn không ngừng tay?” Vợ chồng Lăng Quân Huyền gần như cùng xuất thủ.
Một người ngăn Bạch Hải Cầm, người còn lại ngăn Lăng Thần, hoá giải kình khí của hai người thành vô hình trên không trung, đồng thời ngăn chặn trận chiến sắp nổ ra lần thứ hai.
“Thần Nhi còn không lui ra.” Tần Lan Thư quát.
Lần này, Lăng Thần nghe lời mà lui về phía sau. Nàng biết, sức mạnh mình thể hiện vậy là đủ rồi, nếu cứ cứng đầu mà tiếp tục, sẽ làm lão nương khó chịu, xấu hổ.
“Thực lực của cặp đôi này sợ là không hề yếu hơn Kiếm Thánh Bạch Hải Cầm.” Đám người Minh Viễn Sơn lắp bắp kinh hãi.