“Chết đi.” Ông ta hét lên. Nhìn thấy Lâm Bắc Thần sắp trở thành vong hồn dưới chưởng của ông ta.
Đúng lúc này, có điều khác lạ xuất hiện...
Đột nhiên, một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn, đẹp như tạc từ ngọc, không báo trước mà xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần, đánh ra một chưởng, Huyền khí phóng ra, hình thành hơn ấn chưởng giống như bạch ngọc, đánh về phía trước.
Thiên Thiên Ngọc Diệp Chưởng!
Lăng Thần!
Trong đầu Lâm Bắc Thần nháy mắt hiện lên hai từ này. Không sai, chính là Lăng Thần.
Thiên Kiêu số một Vân Mộng thành, chưa bao giờ chuyển sự chú ý sang chỗ khác, khoảnh khắc khi người trong lòng gặp nguy hiểm, cuối cùng cũng đã ra tay.
Ở đây ngoại trừ Đinh Tam Thạch ra, tất cả mọi người đều bất ngờ, nàng xuất hiện bên cạnh Lâm Bắc Thần với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Rầm rầm ầm!
Một đợt sóng ánh sáng Huyền kình ở đỉnh đầu Lâm Bắc Thần, điên cuồng va chạm nổ ra.
Năng lượng nổ ầm vang điên cuồng bức xạ ra bên ngoài.
“Ôm chặt ta.” Tiếng quát của Lăng Thần bên tai Lâm Bắc Thần.
Nữ nhân này lại nhân cơ hội lợi dụng ta nữa.
Lâm Bắc Thần không do dự, ngay lập tức ôm chặt lấy thân thể mềm mại như ngọc, dính sát vào nhau.
Bùm!
Tiếng nổ lớn nhất vang lên.
Thân hình của Lâm Bắc Thần và Lăng Thần cùng nhau lăn lộn ra ngoài. “Tiểu muội.”
“Lăng Nhi.”
Vài tiếng gọi đồng thời vang lên.
Trong khói bụi, Lâm Bắc Thần rõ ràng cảm nhận được có vài bóng người tràn ngập năng lượng đang đồng thời lao về hướng của mình, chỉ cần nghe âm thanh là có thể phân biệt được một số thông tin.
Hắn phản ứng rất nhanh, trong lúc nhất thời liền buông tay ra, phải lui về sau. Dù sao ở nơi công cộng, việc ôm con gái nhà người ta sẽ bị đồn đại không hay.
Ai mà biết hắn buông tay rồi, nhưng hai tay Lăng Thần như cành cây quấn lấy hắn.
Nà ní? Lâm Bắc Thần hơi ngẩn ra.
Cơ thể gần kề ma sát, có một loại cảm giác sinh lý khác thường tự nhiên mà nảy sinh.
Đúng lúc này, bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng và trong trẻo của Lăng Thần: “Thật ra, lớn cũng chưa chắc đã tốt.”
Nói xong đẩy nhẹ ra, hai người tách nhau, năm bóng người cũng đã đứng bên cạnh hai người.
Bốn người trong số họ bao vây Lăng Thần, che chở cho nàng.
Chính là vợ chồng Lăng Quân Huyền, Lê Lạc Nhiên và Lăng Ngọ.
Một người khác là Sở Ngân, phản ứng của chủ nhiệm đại nhân quả là rất nhanh.
“Tiểu tử, trò không sao chứ?” Sở Ngân quả thật còn khẩn trương hơn cả con trai mình gặp nguy hiểm.
“Ta không sao.” Hắn nói xong, quay đầu nhìn về phía Lăng Thần.
Tóc nàng có chút rối, sắc mặt vẫn như thường, không có dấu hiệu của thương tích.
Lúc này hắn mới nhẹ nhõm thở ra một hơn.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, một ý nghĩ nảy ra trong đầu Lâm Bắc Thần... Làm thế nào mà người nữ nhân mang hai nhân cách này lại có thể mạnh mẽ như vậy?
Đối với vụ nổ này, Bạch Hải Cầm dường như vẫn chưa có được lợi thế nào.
Ầm!
Thân hình của Đinh Tam Thạch cũng ở bên cạnh Lâm Bắc Thần.
Trong mắt của lão giáo viên dường như có ánh kiếm bay lơ lửng, ông ta liếc nhìn Lâm Bắc Thần từ trên xuống dưới để chắc chắn rằng hắn không có vết thương nào lớn, lúc này mới hoàn toàn yên tâm, chợt mặt lại lạnh lùng, nhìn về phía Bạch Hải Cầm.
Cách mười thước, Bạch Hải Cầm ôm Tào Phá Thiên, khuôn mặt u ám.
Tất cả đều kết thúc.
Những trưởng lão cùng các thiếu niên thiếu nữ xung quanh, tâm tình bình tĩnh trở lại, sau đó lại giật mình.
Không đúng, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Tuổi còn nhỏ mà lòng dạ thật sự hung ác, chỉ so kiếm mà thôi lại ra tay nặng như vậy, rõ ràng là muốn giết người.” Bạch Hải Cầm gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần, nói: “Mưu đồ đáng chết, khó mà tha thứ được.”
Làm cái rắm!
Lão tiểu tử ác nhân này còn cáo trạng trước.
Lâm Bắc Thần đang định nói, Đinh Tam Thạch nhẹ nhàng vỗ vai hắn để ngăn lại.
“Nếu muốn giết hắn, một kiếm kia sẽ không phải đâm vào ngực phải, mà là ngực trái rồi.” Đinh Tam Thạch nói.
Nếu một kiếm đó đâm vào ngực trái, nhất định sẽ trúng tim, đó sẽ là vết thương chí mạng.
Dù có thần dược, thần y cũng không thể cứu được.
Đâm thủng ngực phải, vết thương nhẹ hơn rất nhiều.
“Hừ, mặc kệ như thế nào, phần so kiếm yêu cầu giữ tính mạng, Lâm Bắc Thần hạ độc thủ như vậy quả thật không thể tha thứ, Đinh Lỗi, giao người ra đây, nhất định phải nghiêm trị.” Bạch Hải Cầm nghiến răng nghiến lợi nói.
Nói xong, còn nhẹ nhàng đỡ Tào Phá Thiên ngồi xuống, Tào Phá Thiên phun ra ngụm máu, gần như ngất đi dưới cơn đau dữ dội, tay chân lạnh ngắt, hai mắt đen láy, vô cùng yếu ớt, không còn sức chiến đấu nữa.
“Một kiếm của Lâm Bắc Thần không giết Tào Phá Thiên đã là giữ mạng rồi.” Đinh Tam Thạch gằn từng tiếng trả lời.
“Ý ngươi là gì?” Bạch Hải Cầm tức giận nói: “Ngươi muốn bao che cho kẻ sát nhân này sao?”
Đinh Tam Thạch nói: “Rút lại mưu đồ vô dụng của ngươi đi, hôm nay có ta ở đây, ai dám đụng đến đệ tử của ta, thì sẽ chết.”
“Ha ha ha... Khẩu khí lớn đấy.” Bạch Hải Cầm ngửa mặt lên trời cười lớn: “Chỉ sợ ngươi nói thì không tính.”
“Đúng thế, Đinh giáo viên, đệ tử của ngươi tâm cơ độc ác, ra tay quá nặng, nên bị phạt.” Lão kiếm khách Lục Chính Đạo đến từ Thanh Phong thành, bước ra chậm rãi nói.
“Chính xác, tuổi còn nhỏ như vậy mà độc ác tàn nhẫn, sau này còn ra sao nữa chứ?” Minh Viễn Sơn nói, ông ta là ông nội của Minh Lạc Thiên.
Một số trưởng lão đại sư kiếm đạo khác cũng bày tỏ ý kiến của họ, ý kiến rõ ràng ủng hộ lời nói của Bạch Hải Cầm.
“Xem ra ta ngủ đông quá lâu, có người đã quên ý nghĩa của cái tên này rồi.” Đôi mắt của Đinh Tam Thạch trở nên lạnh hơn.
Một vị trưởng lão nghe vậy, ngược lại cười lạnh nói: “Sao thế, Đinh giáo viên còn muốn đe dọa mọi người sao?”
Minh Viễn Sơn cũng cười nhạt nói: “E rằng Đinh giáo viên đã quên, nơi này là nơi nào.”
Lời vừa dứt, một giọng nói vừa trong trẻo vừa lạnh lùng vang lên: “Ta nghĩ các ngươi đã quên nơi này là nơi nào.”
Lăng Thần bất chấp sự ngăn cản của gia đình, bướng bỉnh bước ra ngoài.
Tiểu Phượng Hoàng đứng bên cạnh Lâm Bắc Thần, ánh mắt sắc bén như dao, sự uy hiếp không cách nào hình dung được, quét qua mấy vị trưởng lão có mặt ở đây một cái, lạnh lùng nói: “Trong phủ của Lăng Thị ta, muốn trị bạn trai của Lăng Thần ta, có phải nên hỏi qua ý kiến của ta không?”
Một mớ hỗn loạn.