Bài hát kiêu ngạo này vang vọng khắp khu vườn
“Vô địch cỡ nào, cô đơn làm sao, vô địch cỡ nào... Cô đơn của ta, ai có thể hiểu được ta...”
Lâm Bắc Thần lẳng lặng đứng, ánh mắt hơi nhắm lại, hình như đang đắm chìm trong khúc nhạc ở đây.
Đúng, chính là cảm giác này, như thêm BUFF. Nhiệt huyết trong cơ thể dường như đang rạo rực, Huyền khí trong kinh mạch như đang sôi trào, sức mạnh đang dâng trào trong cơ thể, dường như ngay cả tiếng tim đập cũng trở nên mạnh mẽ hơn, giống như trống da rồng đang âm vang.
“Tiểu Cơ, vặn âm lượng lớn lên một chút.” Trong ý thức của hắn đang ra lệnh cho trợ lý giọng nói.
Trong BGM của ta, không ai có thể thắng được ta.
“Vâng, chủ nhân.”
Nhận được câu trả lời, âm lượng càng to, âm thanh vô liêm sỉ, kiêu ngạo ở hậu hoa viên vang lên, một số đám thiếu niên thiếu nữ nhíu mày bịt lỗ tai.
Quá ồn.
“Nếu cái gọi là đại sát khí của ngươi là loại bài hát này vậy ta sẽ...” Tào Phá Thiên nhịn không được lên tiếng.
Đúng lúc này...
“Ác Long Bào Hao... Grào!” Lâm Bắc Thần hét lên một tiếng.
Tinh thần lực bí ẩn đằng sau Ác Long Bào Hao.
Đây là chiến kỹ tinh thần lực mà hắn tìm thấy trong thư viện của học viện Số 3.
Một làn sóng tinh thần lực vô hình trào ra ngay lập tức.
Vào lúc này, trong mắt Tào Phá Thiên, chuyện khủng khiếp đã xảy ra.
Đối diện với khuôn mặt của Lâm Bắc Thần, ngay lập tức biến thành một con rồng hung bạo gầm rú dữ dội, với răng nanh sắc nhọn, chiếc lưỡi đỏ tươi và hơi thở phun ra từ miệng mang theo mùi máu, lao thẳng vào mặt hắn cắn nuốt...
“A...” Hắn hét lên một tiếng, cả người ngay lập tức cứng ngắc.
Tinh thần đã bị chấn động lớn, bất ngờ không kịp đề phòng khiến phản ứng của hắn chậm lại rất nhiều, các cơ trở nên căng thẳng và vô thức cứng lại.
Không hay rồi.
Tào Phá Thiên phản ứng cực nhanh, đây là chiến kỹ tinh thần lực, ý thức của hắn trở về, lập tức điên cuồng thúc dục sức mạnh.
Chỉ cần không phẩy không một giây, hắn có thể hồi phục sau trạng thái bị động này.
Nhưng mà đúng lúc này...
“Tiểu Cơ, chính là lúc này, mau phóng ra.” Lâm Bắc Thần hạ lệnh.
“Vâng, chủ nhân.” Trợ lý giọng nói thông minh sau khi trả lời, chức năng chiếu màn hình thông minh của điện thoại di động được kích hoạt.
Một thân hình không khác gì Lâm Bắc Thần ngay lập tức xuất hiện ở bên phải Tào Phá Thiên, đâm ra một kiếm
“A a a cút cho ta!”
Nguy hiểm trước mặt, Tào Phá Thiên gầm lên, không chút do dự phản phệ nội thương, điên cuồng thúc dục Huyền khí, trong mắt bừng bừng lửa giận và sát khí, thoát khỏi cơ thể cứng ngắc, chém ra một kiếm.
Xuy!
Một kích ẩn chứa toàn lực, không hề trì hoãn mà chém vào cơ thể của Lâm Bắc Thần.
Một chút vui mừng hiện trên khuôn mặt của Tào Phá Thiên.
Đồng thời trong lòng xuất hiện hoang mang: chuyện gì đang xảy ra vậy? Lưỡi kiếm không có cảm giác lực, giống như đang chém vào không khí...
Suy nghĩ này vừa nảy sinh trong đầu thì Lâm Bắc Thần thực sự đã ra tay.
Với sự duy trì BGM “Vô địch cô đơn cỡ nào” của NetEase Cloud Music, sức mạnh của Lâm Bắc Thần đã đạt đến đỉnh cao từ trước tới nay, có thể sánh ngang với cảnh giới võ sư đỉnh phong.
“Bí áo nghĩa – Nghịch Thuỷ Hàn.”
Chư Thuỷ Kiếm Pháp biến hoá ra sát chiêu ẩn giấu, cũng là chiến kỹ mạnh nhất mà Lâm Bắc Thần đang nắm giữ.
Xuy!
Âm thanh quen thuộc của da thịt bị xuyên thủng, một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ ngực phải của Tào Phá Thiên.
“Chuyện gì vậy, ta...” Tào Phá Thiên cúi đầu, nhìn thanh kiếm đang đâm xuyên qua ngực mình, chuôi kiếm đang ở trong tay Lâm Bắc Thần.
“Sao có thể như vậy?” Đầu hắn trống rỗng, vừa rồi thân hình mà bản thân vừa chém đó là ai? Tại sao Lâm Bắc Thần lại xuất hiện trước mắt mình?
Ầm!
Lâm Bắc Thần không cho Tào Phá Thiên nhiều cơ hội phản ứng, sau khi tấn công bất ngờ thành công, hắn đá vào ngực Tào Phá Thiên, mượn lực phản chấn, phốc một tiếng, rút kiếm Đa Lan ra, thân hình nhanh chóng bay lùi ra phía sau, kéo dài khoảng cách.
Rất nhiều kinh nghiệm từ trò chơi, phim truyền hình điện ảnh trong kiếp trước nói cho hắn biết, sau khi ra đòn thành công, phải nhanh chóng lao ra tạo khoảng cách để tránh bị đối thủ liên tục hạ sát.
“A...” Tào Phá Thiên kêu thảm thiết, bay ngược ra ngoài.
“Tên khốn kiếp, ngươi dám...”
Bạch Hải Cầm sắc mặt thay đổi, gầm lên một tiếng, thân hình chợt loé, giữa không trung bắt lấy Tào Phá Thiên, giống như một con chim ưng tức giận, trực tiếp sà về phía Lâm Bắc Thần, đánh ra một chưởng.
Huyền khí tuôn ra, kình phong nổi dậy.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy áp chế giống như có một ngọn núi đang đè xuống, uy áp đáng sợ khóa chặt hắn lại, hoàn toàn không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đang nở rộ thần huy kia vỗ xuống đỉnh đầu của mình.
“Không hay rồi.” Lâm Bắc Thần trong lòng hét lên. Một kích này, hắn căn bản không có khả năng chống lại. Cũng may đúng lúc này, Đinh Tam Thạch cũng ra tay.
Bóng dáng của ông ta như một làn khói quét qua, tiến tới chỗ của Lâm Bắc Thần nhanh đến cực điểm, ngón tay thò ra giữa không trung, kiếm khí như điện, tách ra ba đường, cắt qua không khí, vô cùng sắc bén, trực tiếp đánh về phía Bạch Hải Cầm.
Ai mà biết Bạch Hải Cầm căn bản không tránh né, bởi vì trong ánh điện, ba bóng người ở bên cạnh nhảy ra, đồng thời ra tay chặn đứng ba đường kiếm khí của Đinh Tam Thạch.
“Đinh giáo viên bình tĩnh một chút, đừng nóng vội.”
“Không thể phá vỡ quy củ được.”
“Bạch Kiếm Thánh chỉ đang cứu người mà thôi.”
Ba người này đều là trưởng lão có mặt ở đây, một trong số họ là sư tôn của Minh Lạc Thiên.
Bị chặn theo cách này, tốc độ của Đinh Tam Thạch chậm lại trong giây lát.
Trên đầu Lâm Bắc Thần nhất thời xuất hiện một chữ ‘nguy’ lớn màu đỏ tươi. Chưởng lực vút lên trời cao gần như muốn hắn nổ tung thành từng mảnh. Sát khí trong lòng Bạch Hải Cầm tuôn ra, một chút cũng không lưu tình.
Ông ta không cho phép Lâm Bắc Thần đánh bại Tào Phá Thiên, để trận đấu mà ông ta dày công chuẩn bị tối nay sẽ trở thành phần thưởng dành cho người khác, lại càng không cho phép Đinh Tam Thạch có một đệ tử xuất chúng như vậy.
Vì vậy, trước khi ra tay ông ta đã âm thầm truyền lệnh cho đám trưởng lão chặn Đinh Tam Thạch lại...
Đây là kết cục phải chết.