Kiếm Tiên Ở Đây

Chương 162: Khiêu chiến




Thời gian trôi qua, phần so kiếm sắp kết thúc.

Tào Phá Thiên vô địch.

Sau khi đánh bại Tống Khuyết Nhất, vị thiên tài kiếm đạo đến từ Bạch Vân thành này, kiếm phong trong tay chỉ về phía bên cạnh Lâm Bắc Thần... là Tiểu Loli Bạch Khâm Vân.

“Có dám làm một trận không?” Hắn khinh thường, nói: “Học viện Sơ Cấp Số 3 của Vân Mộng thành đã tạo ra một kẻ hèn nhát, ngươi sẽ không phải là kẻ thứ hai đấy chứ?”

Bạch Khâm Vân lập tức đứng lên: “Học viện Sơ Cấp Số 3 của Vân Mộng thành không có người nào hèn nhát cả.”

Tiểu Loli gầm gừ như một con báo nhỏ đang tức giận.

Tào Phá Thiên cười mỉa mai, sau đó nhẹ nhàng ngoắc ngoắc tay.

Keng!

Bạch Khâm Vân rút kiếm, sải bước đến giữa sân.

Lâm Bắc Thần liếc nhìn qua, không nói gì, càng không có ý định ngăn cản. So kiếm cũng không phải là thi đấu, không phải sống chết.

Cũng tốt cho Tiểu Loli khờ dại, gặp một chút tàn nhẫn của xã hội để tỉnh ngộ.

Đại Bảo Kiếm của Bạch Khâm Vân còn cao hơn nàng một cái đầu.

Hình ảnh nàng chiến đấu không giống như nàng đang múa kiếm, mà là kiếm đang múa nàng.

Kiếm pháp mà nàng thi triển, cũng là thứ kiếm pháp đơn giản nhất, mỗi chiêu mỗi thức, nền tảng vững chắc, chiêu pháp hợp lý.

Tuy nhiên thực lực của nàng đừng nói là so với thiên tài trong Bạch Vân thành, cho dù so với đám người Huyết Diễm, Tống Khuyết Nhất, Tạ Vân Vinh cũng kém rất nhiều.

Ngay từ đầu, Tào Phá Thiên vẫn luôn đỡ, vẫn chưa đánh trả, nhưng lực phản chấn từ va chạm của mũi kiếm cũng đủ khiến Bạch Khâm Vân khó có thể chống đỡ.

Nhưng mà, tính cách của Tiểu Loli kiêu ngạo này chứa đầy những yếu tố cứng đầu và liều lĩnh, điều này có thể thấy qua việc nàng đã liều mạng mà nhận thiệp mời vào ngày đó, cho nên, cho dù huyết khí đã bị xáo trộn nhưng nàng vẫn cắn răng như trước, điên cuồng chém xuống.

Rất nhanh, kiếm pháp cơ bản đã biến thành một môn kiếm thuật cấp sao, đây cũng là kiếm thuật mạnh nhất mà Bạch Khâm Vân nắm giữ.

Đây cũng là vì nàng có tư chất tự nhiên yêu nghiệt, tu vi Huyền khí đã đạt đến cấp sáu, cho nên chủ nhiệm khối một Phan Nguy Mẫn đã tự truyền thụ cho nàng kiếm thuật cấp Tinh, bằng không, đệ tử bình thường làm sao có thể có đãi ngộ như vậy chứ?

Nhưng một môn kiếm pháp cấp Tinh cũng không thể thay đổi được cục diện trận chiến.

Tào Phá Thiên thi triển thân pháp, giống như lưu quang ảo ảnh, không ngừng thay đổi vị trí.

Keng!

Mũi kiếm giao nhau, tia lửa bắn ra.

Bạch Khâm Vân bị chấn động, bay ngược ra sau.

Nhưng chỉ mới bay được ba mét thì Tào Phá Thiên đã ở phía sau nàng rồi, hắn lấy kiếm chém ra.

Bạch Khâm Vân không thể không mạnh mẽ xoay người đón đỡ.

Keng!

Thân hình của nàng như một quả bóng cao su, lần thứ hai bị đánh bay ra ngoài.

Thân hình của Tào Phá Thiên không ngừng lấp loé thay đổi vị trí, giống như đánh bóng bàn, đè Bạch Khâm Vân ra đánh, đánh tới đánh lui.

Rõ ràng trong lúc này có thể một kích mà chấm dứt trận chiến, nhưng hắn lại đang hưởng thụ cảm giác làm nhục người khác này.

Bạch Khâm Vân ngay cả cơ hội mở miệng để nhận thua cũng không có.

Đương nhiên, cho dù có thể mở miệng thì Tiểu Loli kiêu ngạo này cũng sẽ không nhận thua.

Hai tay nàng gắt gao cầm Đại Bảo Kiếm, không ngừng vung kiếm lên chặn đòn.

Trên cánh tay trơn bóng như tuyết trắng, mạch máu màu lục lam đang phồng lên, từng giọt máu nhỏ ở lỗ chân lông trên da chảy ra.

“Nếu ngươi không nghênh chiến, nàng ta hôm nay sẽ chết tại đây.” Giọng nói của Tào Phá Thiên vang lên bên tai Lâm Bắc Thần, giống như đang thì thầm vào tai.

Lâm Bắc Thần giật mình, là truyền âm bằng Huyền khí, giống như trong tiểu thuyết “truyền âm nhập mật” ở trái đất.

Chỉ có Lâm Bắc Thần mới có thể nghe được, những người khác chỉ có thể nhìn thấy môi của Tào Phá Thiên đang mấp máy mà thôi, không thể nghe thấy hắn nói gì.

Lâm Bắc Thần nhìn về phía trận chiến.

Hắn nhìn ánh mắt của Tào Phá Thiên, mang theo một tia âm u, giống như độc quang hung dữ của một con rắn đuôi chuông đang hành hạ con mồi của nó, như cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào Lâm Bắc Thần.

Lâm Bắc Thần dùng ngón giữa xoa mi tâm.

Hoá ra Tào Phá Thiên khiêu chiến với Bạch Khâm Vân là vì mục đích này, nhưng hắn dám ở phần so kiếm này mà trực tiếp giết người sao?

Lâm Bắc Thần nghi ngờ.

“Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì.” Giọng nói của Tào Phá Thiên lại truyền tới.

“Ngươi đang nghĩ, ở đây nhiều trưởng lão như vậy, còn có các chủ nhiệm của các học viện các cấp, một khi tiểu nha đầu này gặp nguy hiểm, bọn họ sẽ ra tay ngăn cản, đúng không?”

“Ngươi còn đang cược, cược ta căn bản không dám ra tay giết nàng.”

“Chỉ là ngươi có nghĩ tới hay không, đám trưởng lão sẽ lựa chọn đứng về phía Bạch Vân thành, hay là một học viện Số 3 nhỏ bé của ngươi?”

“Ngươi có nghĩ tới ngay lúc này, nếu Sở Ngân không thể ra tay thì sao? Ngươi lại không nghĩ tới, ta không cần mạng của nàng ta, ta cũng có thể làm Huyền khí của nàng ta sụp đổ, biến nàng ta thành phế nhân sao?”

Giọng nói của Tào Phá Thiên vang lên bên tai Lâm Bắc Thần như tiếng thì thầm của ma quỷ.

Sắc mặt Lâm Bắc Thần hơi thay đổi, theo bản năng hắn nhìn về phía đám trưởng lão đang ngồi trên kia.

Dường như không có gì khác thường, nhưng lúc nhìn đến Sở Ngân, đã thấy sắc mặt của chủ nhiệm đại nhân thay đổi, trên trán có một tầng mồ hôi, giống như đang cố gắng chống đối cái gì đó.

Nhìn qua Bạch Hải Cầm, ánh mắt của ông ta vẫn luôn luôn gắt gao nhìn Đinh Tam Thạch.

“Lão Sở hình như bị người khác khống chế. Lão Đinh thì bị Bạch Hải Cầm giam chân, sợ là không thể ra tay kịp, các trưởng lão khác, bao gồm cả đám người Lăng thành chủ, xác suất ra tay vào thời điểm quan trọng rất thấp...” Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Lâm Bắc Thần không thể vui vẻ nổi.

Cũng cùng lúc này...