“Bạn học Lâm, ta muốn xin ngươi chỉ giáo.”
Thiếu nữ xinh đẹp Minh Lạc Thiên đứng ra, chắp tay hành lễ. Nàng quả thật rất khách khí, cũng thật sự có lòng muốn giao lưu kiếm thuật cùng Lâm Bắc Thần.
Bạch Khâm Vân giống như một con hamster, phồng má nhìn chằm chằm phản ứng của Lâm Bắc Thần, còn Lâm Bắc Thần thậm chí còn không ngẩng đầu lên nói: “Không chỉ giáo.”
Minh Lạc Thiên: “...”
Trước đó là một thiếu niên toả ra hào quang, nhìn xa trông rộng, dõng dạc cơ mà, sao đột nhiên liền trở nên như thế này? Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, có nhầm không vậy, nàng chính là một thiếu nữ xinh đẹp yểu điệu đấy.
Nàng chưa bao giờ gặp qua một thiếu niên nào như vậy, không có chút biểu cảm nào đối với nàng cả.
Thật sự khác với đám diêm dúa đê tiện khác.
Thú vị đấy, Lâm Bắc Thần, ngươi đã thu hút sự chú ý của ta rồi đấy. Minh Lạc Thiên cắn môi, trong lòng hiện lên nhiều suy nghĩ.
“Lâm Bắc Thần, ngươi đúng là đồ hèn.” Huyết Diễm chế giễu nói: “Trong mấy phần thi hạn định chiếm chút lợi ích, giờ thì như rùa rụt cổ, không dám chiến đấu nữa sao?”
Lâm Bắc Thần nói: “Đừng đe doạ nữa, loại như ngươi đánh thắng được Tào Phá Thiên đi rồi nói tiếp.”
Huyết Diễm: “Ngươi...”
Nếu hắn đánh thắng được Tào Phá Thiên thì hắn đã đánh từ lâu rồi.
“Ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?” Hắn tức muốn hộc máu.
Lâm Bắc Thần nói: “Ngươi muốn à? Có bản lĩnh thì lấy đi.”
Huyết Diễm: “...”
Tạ Vân Vinh vẫn luôn im lặng đột nhiên đứng ra, nói: “Nếu ta nhớ không nhầm thì cự tuyệt khiêu chiến được phép trong khiêu chiến.”
Tào Phá Thiên híp mắt nhìn, hành động này làm vết thương trên hai má của hắn đau đớn.
“Bởi vì Lâm Bắc Thần đã phá vỡ Trảm Thiên Kiếm của ta, cho nên ngươi cảm thấy hắn đang muốn giúp ngươi sao?”
Tào Phá Thiên nhìn chằm chằm vào Tạ Vân Vinh, giọng mỉa mai nói: “Sao vậy, bị cái loại thiểu não mua lòng người này làm cảm động nên muốn bênh vực hắn? Ha ha, ngươi thật sự là ngây thơ đến nực cười đấy.”
“Nếu ngươi muốn khiêu chiến, vậy thì ta sẽ đến lĩnh giáo cao chiêu.” Vẻ mặt Tạ Vân Vinh bình tĩnh nói.
Tào Phá Thiên cười ha ha, nói: “Dựa vào ngươi cũng xứng sao?”
Nhìn thấy cuộc khiêu chiến sắp trở thành một trò hề, đại quản gia Lê Lạc Nhiên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, lớn tiếng nói: “Người bị khiêu chiến có quyền từ chối thử thách, mọi người, nếu bạn học Lâm không có ý định so kiếm, vậy mời chọn đối tượng khác để khiêu chiến.” Một người chủ trì như hắn đã lên tiếng vậy xem như quan điểm đã định.
Mấy người Tào Phá Thiên cho dù trong lòng không muốn, cũng chỉ có thể từ bỏ.
“Ngươi không phải muốn khiêu chiến với ta sao?” Ánh mắt Tào Phá Thiên liếc qua Tạ Vân Vinh, đột nhiên lạnh lùng cười nói: “Đến đây, ta chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi.”
Trận khiêu chiến đọ kiếm đầu tiên chính thức bắt đầu.
Tạ Vân Vinh rất mạnh, đã đạt tới cảnh giới võ sư cấp hai rồi.
Một tay võ kỹ Loạn Vân Phi Phong Kiếm tam Tinh sơ cấp cũng khá sắc bén, nhưng cuối cùng cũng khó địch nổi kiếm thuật của Bạch Vân thành.
Phù phù!
Thân hình nặng nề của Tạ Vân Vinh ngã xuống trước bàn của Lâm Bắc Thần, búi tóc bị kiếm chém đứt, tóc xõa tung, chật vật đứng lên, phun ra một ngụm máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phá Thiên công tử, lễ vật của ngày hôm nay, sau này nhất định sẽ đáp lại.”
Nói xong hắn khập khiễng đi về phía ông nội của mình.
Tạ Hiểu Phong, lão già có chòm râu dê, mặc áo choàng đen kiếm sĩ, thở dài không nói gì, chỉ đưa tay đặt lên vai cháu trai của mình để làm chậm Huyền khí đang bạo loạn trong cơ thể hắn, tình cảnh ngày hôm nay như vậy, trọng lượng của Tạ gia còn chưa đủ, cho dù cháu trai có chịu nhục thì có nói thêm lời độc ác cũng không cần thiết nữa.
Tào Phá Thiên khiêu khích nhìn Lâm Bắc Thần, ai mà biết Lâm Bắc Thần hắn căn bản chẳng chú ý gì đến trận đấu này.
Lúc sau lại bắt đầu có trận khiêu chiến khác, trường kiếm vang lên tiếng động, leng keng không dứt.
“Sao lúc nãy ngươi không đi giúp Tạ Vân Vinh một chút.” Bạch Khâm Vân lại lần nữa tiến đến bên tai Lâm Bắc Thần, tò mò hỏi.
Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy ngứa tai vì tóc mai của Tiểu Loli kiêu ngạo này ghé vào, hắn quay đầu trực tiếp thổi vào tóc mai của Tiểu Loli, nói: “Chính hắn tìm đường chết đi khiêu chiến với Tào Phá Thiên mà, liên quan gì đến ta, tại sao ta phải...ơ, ngươi làm sao vậy?”
Chỉ thấy khuôn mặt trắng như ngọc của Bạch Khâm Vân đột nhiên đỏ bừng giống như ăn một nồi lẩu cay đặc biệt, đôi mắt to đen láy đầy sát khí như thể muốn phóng ra một con dao vậy, Lâm Bắc Thần cảm thấy quái lạ.
Xa xa.
“Đau đau đau... nhẹ chút.”
Đau đớn dữ dội ập đến, Lăng Ngọ kêu lên thảm thiết, vội vàng giật lại cánh tay của mình từ tay em gái, quay đầu nhìn sang, nói: “Muội sao vậy?”
Chỉ thấy Lăng Thần ngoắc ngoắc Tiểu Loli đang ngồi bên cạnh Lâm Bắc Thần kia.
Nói thật thì nàng đang nhìn... Ngực của Tiểu Loli kia, sau đó lại cúi đầu xem của chính mình.
“Ai to hơn?” Lăng Thần hỏi.
Lăng Ngọ nhất thời cạn lời.
Muội muội ruột của ta à, muội đang nghĩ cái gì vậy?
“Có phải lớn hơn một chút thì con trai sẽ càng thích không?” Lăng Thần lại hỏi.
Nàng hỏi rất thoải mái và trực tiếp, như thể đang thảo luận về vấn đề học thuật gì đó.
Lăng Ngọ đột nhiên hối hận khi đưa muội muội ra khỏi biệt viện.
Ngay từ đầu hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến mình sẽ phải đối mặt với sự tra khảo linh hồn không thể tưởng tượng này, không bao giờ ngờ rằng muội muội của mình, người giống như một nàng tiên, lại hạ phàm với tốc độ nhanh như vậy.
“Thì ra huynh ấy thích như vậy.” Trên mặt Lăng Thần hiện lên một nụ cười như bừng tĩnh mà yếu ớt.
Vừa rồi, hành động thổi không rõ ràng của Lâm Bắc Thần đối với Tiểu Loli ngực to kia, cùng với biểu cảm thẹn thùng của Tiểu Loli ngực to đó, lập tức như một tia chớp, bổ ra một bí ẩn to lớn đã bị mắc kẹt của Lăng Thần, đó là tại sao Lâm Bắc Thần lại lạnh lùng với nàng như vậy.
Vì vậy, nàng lại phát ra linh hồn tra khảo đợt ba: “Làm sao để lớn hơn đây?”
Tội nghiệp Lăng Ngọ, đường đường là trinh sát ưu tú nhất của đế quốc Bắc Hải, tướng tinh của Long Tương Dạ Bất Thu, đối mặt với vấn đề này, hắn cũng sững sờ, lắp bắp nói: “Muội muội, muội cũng biết rồi đấy, ta đến giờ vẫn là xử nam...”