Lâm Bắc Thần cười rất vui vẻ: “Phải biết rằng trước hôm nay, ta vẫn là một trong những người không được hoan nghênh nhất Vân Mộng thành, mà hơn hai mươi ngày trước còn có rất nhiều người vây quanh cửa học viện Số 3 tuyên bố muốn chém chết ta... Mà bây giờ, ha ha, thực sự có một loại cảm giác hạnh phúc như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy.”
Nghe được hắn nói như vậy, khoé miệng hai người Bạch Hải Cầm cùng Tào Phá Thiên đều hơi nhếch lên.
Sở Ngân muốn nói lại thôi.
Bạch Khâm Vân hít từng ngụm khí, ngọn núi đè trước ngực quá cao, nàng chửi thầm trong lòng một câu: Nói giống như hiện tại ngươi là người được hoan nghênh nhất Vân Mộng thành, những người đó bây giờ không chặn cửa, không phải vì họ không muốn chém ngươi, mà là không dám.
Lăng Ngọ thở dài một hơi, sau đó lại hung hăng hít một hơi: “A, đau đau đau...” cánh tay suýt nữa bị tiểu muội bẻ gãy rồi.
Vẻ mặt Đinh Tam Thạch rất bình tĩnh.
Lúc này, ánh mắt của Lâm Bắc Thần vừa đúng lúc cũng nhìn tới ông ta.
Sau đó nghe tên não tàn nổi tiếng nhất thành cười hề hề nói: “Ta nói này lão Đinh, ông vừa rồi nói như vậy là muốn cho ta một con đường, thuyết phục ta tiến vào môn hạ của tiền bối Hải lão nhân sao?”
Đinh Tam Thạch nói: “Trò có quyền lựa chọn con đường có lợi nhất với mình.”
Lâm Bắc Thần lắc đầu nói: “Lão Đinh, ông có biết tại sao ông từ một trong năm đại danh kiếm ở Bạch Vân thành, rồi lưu lạc và trở thành giáo viên của một tiểu thành biên giới, còn bị người khác dễ dàng lấy mất đệ tử mà mình vất vả bồi dưỡng không?”
Đinh Tam Thạch khẽ nhíu mày.
Lâm Bắc Thần không đợi ông ta trả lời, trực tiếp nói ra đáp án: “Bởi vì lão Đinh ông rất thánh mẫu.”
Thánh mẫu?
Đinh Tam Thạch ngẩn ra, có ý gì?
Vẻ mặt của những người khác cũng bối rối.
Bạch Hải Cầm dường như nhịn không được muốn phá lên cười. Tên tiểu súc sinh này, vì muốn tiến vào môn hạ của lão Hải, thật sự đã bắt đầu muốn dùng cách độc ác chặt đứt với Đinh Lỗi rồi sao? Hắn thật sự muốn biết, tâm tình của Đinh Lỗi hiện giờ như thế nào?
Lâm Bắc Thần tiếp tục nói: “Nếu ta là ông, người vô ơn như Tào Phá Thiên sẽ thoải mái để hắn đi với người khác à? Phải đánh gãy chân hắn rồi nói, còn nữa, không cần cứ chuyện gì cũng đều lo lắng vì người khác, ít nhất cũng phải nhìn xem, người đó có đáng cho ông lo lắng hay không, hành vi phản bội sư phụ phá bỏ luật lệ thì tại sao phải dễ dàng bỏ qua như vậy chứ?”
Hả?
Bạch Hải Cầm không cười nữa.
Lâm Bắc Thần lại nói: “Quy tắc chính là quy tắc, đạo lý chính là đạo lý, người không theo quy tắc không nói đạo lý, đều nên bị trừng phạt chứ không phải dễ dàng mà tha thứ cho bọn chúng, lão Đinh ông sống hơn nửa cuộc đời rồi, điểm yếu lớn nhất chính là nhân từ, quá thánh mẫu, hôm nay ta có một chuyện mới hỏi ông: lấy ơn báo oán, vậy lấy cái gì báo đức?”
Đinh Tam Thạch hoàn toàn sửng sốt.
Hậu hoa viên không một tiếng động.
Lấy ơn báo oán, bốn chữ này, là thứ mà kiếm sĩ xưa nay ở đế quốc Bắc Hải tôn sùng, được coi là đức tính cao thượng của một đấng nam nhi.
Nhưng những lời nói của Lâm Bắc Thần, lại khiến nhiều người - đặc biệt khiến các thiếu nam thiếu nữ kiếm sĩ có mặt ở đây, trong lòng đều run lên.
Đúng thế, lấy ơn báo oán, vậy lấy gì báo đức? Trong lòng Đinh Tam Thạch chấn động.
Câu hỏi này như một mũi kiếm đâm sâu vào trái tim ông ta, vào cái khoá sâu nhất luôn được giấu diếm.
Một trận động đất 12 độ richter, ở trong lòng ông ta, trong tâm trí ông ta, cơ thể ông ta, đang ầm ầm gào thét, giữa sự hoảng hốt mà xuất hiện các biến hoá.
Có một thứ gì đó vẫn luôn được ông ta xem là tiêu chuẩn, bắt đầu xuất hiện một vết nứt, thứ đau khổ mà ông vẫn luôn áp chế, mạnh mẽ mà ra.
Lâm Bắc Thần lớn tiếng nói: “Đáp án rất đơn giản, chỉ có một: lấy trực báo oán, lấy đức trả ơn.”
Ầm!
Trong tâm trí Đinh Tam Thạch hiện ra một ánh sáng rực rỡ, giống như mặt trời mọc ở phía đông.
Kiếm Đức Hạnh trong tay ông ta giống như cảm nhận được trạng thái của chủ nhân cũng kêu leng keng.
Trong mười sáu năm qua, những đấu tranh và suy nghĩ trong nội tâm, ngày đêm vô số lần gõ cửa trái tim, tất cả được và mất, tiến và lùi, đột nhiên trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, tinh thần minh mẫn hơn bao giờ hết.
Ngay cả Huyền khí trong cơ thể đều đột nhiên trở nên mạnh mẽ mà dâng trào.
Sự biến hoá trong nháy mắt của Đinh Tam Thạch, Bạch Hải Cầm có thể cảm nhận được.
Trong nháy mắt này, Bạch Hải Cầm dường như thấy được Đinh Tam Thạch của mười sáu năm trước, sự sắc bén ấy nhất thời làm hắn cũng hơi run sợ.
Hai người Lăng Quân Huyền và Tần Lan Thư cũng lập tức nhận ra được uy áp hùng hồn nở rộ trên người Đinh Tam Thạch, dường như đã mở khóa một loại phong ấn nào đó, kiếm ý sắc bén tựa như muốn lăng thiên tuyệt địa, nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua trong nháy mắt, rất nhanh lại thu vào bên trong, không thể cảm nhận được.
Giữa sân, Lâm Bắc Thần chỉ mơ hồ cảm nhận được lời nói của mình đã khiến Đinh Tam Thạch xúc động, nhưng tác dụng bao nhiêu thì hắn không thể cảm nhận rõ ràng được.
Lâm Bắc Thần tiếp tục phần trình diễn của mình: “Lấy trực báo oán lấy đức trả ơn, mới có thể làm cho ngươi không tuân thủ quy củ, tôn trọng quy củ, mới có thể khiến cho những người này cảm nhận được cái lợi của đạo lý, cho nên, Lâm Bắc Thần ta đã là đệ tử của ông, bái ông làm thầy, sao có thể thấy lợi mà quên đi lẽ phải, chỉ vì một lựa chọn tốt mà phá huỷ những quy củ đáng lẽ phải tuân theo?”
Lâm Bắc Thần xoay người, thi lễ với Hải lão nhân một cái, cúi đầu thật thấp, cực kì chân thành nói: “Tiền bối ưu ái, Lâm Bắc Thần vô cùng cảm kích, nhưng Bắc Thần đã có sư phụ tốt, xin lỗi không thể rời khỏi sư phụ vứt đi tình thân.”