Há?
Đây là ngay trước mặt lão Đinh mà thọc gậy bánh xe à. Lâm Bắc Thần thật sự bất ngờ.
Đám thiếu niên ở đây mở to mắt, cùng với tiếng kinh hô của đám lão bối, hắn có thể mơ hồ phán đoán được địa vị của Bắc Hải Tam Thần Đảo có thể không thấp, mà cái gọi là huyết mạch thần cảnh Đông Lưu e là cũng rất hấp dẫn.
Chỉ cần lúc này bản thân gật đầu là sẽ có ngay một chiếc bánh to đùng đập vào đầu.
“Ha ha ha.” Bạch Hải Cầm đột nhiên cười phá lên.
Hắn liếc nhìn Đinh Tam Thạch, dáng vẻ giống như đột nhiên vô cùng quan tâm đến Lâm Bắc Thần, cười lớn nói: “Lâm Bắc Thần, ngươi có thể không biết Bắc Dương Tam Thần Đảo có nghĩa là gì, vậy để ta nói cho ngươi biết, đảo Đông Lưu là một trong Tam Thần Đảo, đã có ngàn năm lịch sử, có bối cảnh thâm hậu, không thua kém gì ba đại thánh địa kiếm đạo của đế quốc, chỉ cần ngươi gật đầu, từ nay về sau, ngươi sẽ thoát khỏi luật pháp đế quốc.”
Lão Hải cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, Đông Lưu Thần Đảo là thánh địa võ công trong đại dương mênh mông, đã truyền lại ba nghìn năm, còn lâu hơn cả lịch sử của đế quốc Bắc Hải, tiểu tử ngươi, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”
Lâm Bắc Thần nhìn về phía Đinh Tam Thạch.
Sắc mặt hắn trông có vẻ bình tĩnh, mỉm cười, nói: “Nghe theo tâm.”
Nói xong, lại nói thêm một câu: “Bạn học Lâm, trò và ta chỉ là quan hệ giáo viên và học viên, cũng không phải tình nghĩa thầy trò chân chính, cho nên trò không cần phải bối rối, lựa chọn có lợi nhất đối với mình là được.”
Ba năm trước, những lời này ông ta cũng từng nói với Tào Phá Thiên.
Sau khi giả vờ rối rít, chàng trai tóc vàng quyết định bỏ đi. Cảnh tượng đó khiến ông ta cảm thấy đau lòng.
Mà hôm nay, ông ta cũng nói điều tương tự với một thiếu niên khác.
So với Tào Phá Thiên, người mà ông ta đã từng bồi dưỡng ba năm, trút rất nhiều tâm huyết, thì người thanh niên trước mặt cũng không có quan hệ quá chặt chẽ, hai người quen biết nhau, khoảng chừng chỉ ít hơn một tháng mà thôi.
Cho nên nếu hắn lựa chọn rời đi, Đinh Tam Thạch cũng không chút thất vọng, ngược lại sẽ cảm thấy may mắn cho thiếu niên này.
Tiến vào Đông Lưu Thần Đảo có thể hoàn toàn giải quyết khủng hoảng trên người thiếu niên này, thậm chí là giải quyết cả khủng hoảng của Lâm gia, người bình thường đều biết phải chọn như thế nào.
Rất nhiều ánh mắt hâm mộ nhìn về phía Lâm Bắc Thần, ai cũng không nghĩ đến một chuyện tốt như vậy lại có thể rơi vào một tên não tàn vô tích sự này.
Đế quốc Bắc Hải nằm ở khu vực biên cương phía bắc của Đông Đạo Chân Châu, thông với đại dương mênh mông.
Đại dương này được gọi là Bắc Hải, đế quốc cũng vì vậy mà được gọi như thế.
Nhưng điều mà những người bình thường không biết là ngoài Bắc Hải, vẫn có một đại dương vô biên khác, được gọi là Bắc Dương.
Nghe nói diện tích Bắc Dương vô cùng lớn, nối liền với tinh không cùng thiên hà, ngay cả các vị thần minh cao cao tại thương một khi vướng vào đại dương bao la này cũng không thoát ra được, rất có thể sẽ rơi vào đó, vì vậy đại dương này còn được gọi là biển của các vị thần.
Ở khu vực biển của các vị thần có rất nhiều đảo nhỏ, ở trên đó người dân sinh sống rất nhiều.
Trong đó có ba hòn đảo lớn, được gọi là Tam Thầm Đảo.
Nghe đồn là thân hình của viễn cổ thần minh khi ngã xuống biến thành.
Những hòn đảo này không thuộc về đế quốc Bắc Hải, cũng như của bất kỳ quốc gia đất liền nào.
Bọn họ tự trở thành một lực lượng riêng, cũng như Bạch Vân thành là thánh địa trong lòng các kiếm sĩ của đế quốc Bắc Hải, Tam Thần Đảo là thánh địa trong lòng người dân biển ở đó.
Vào thời kỳ đầu thành lập đế quốc Bắc Hải, từng có một số xích mích với người dân biển trên các đảo, sau đó ký kết một minh ước, có buôn bán đôi bên cùng có lợi, người dân biển đã quen với cuộc sống trong đại dương, mà đế quốc cũng dần dần mất đi hứng thú đối với việc chinh phục các dị tộc đảo nhỏ rải rác, nóng ẩm, nhỏ hẹp, một thời gian dài hai bên hòa hoãn.
Không ngờ là lão Hải lại đến từ đảo Đông Lưu của Tam Thần Đảo. Chẳng trách ngoại hình có chút dị thường, đặc biệt là mái tóc dài như rong biển, khác hẳn người thường.
Dù thế nào đi nữa, có thể tiến vào đảo Đông Lưu cũng là một cơ hội tuyệt vời cho các võ giả, gần với việc gia nhập Bạch Vân thành.
Sau khi Tào Phá Thiên hơi ngạc nhiên và ghen tị, trên mặt hắn lại hiện ra vẻ chế giễu.
Không phải trước kia ngươi cười nhạo ta phản bội sư phụ tổ tiên sao? Ha ha, hiện tại đối mặt với lời mời hấp dẫn như vậy, Lâm Bắc Thần ngươi không thể chống đỡ được đúng không?
Khoảnh khắc ngươi quỳ xuống bái sư kia, ngươi sẽ dùng hành động thực tế của mình để chứng minh rằng ngươi cũng không hơn gì một kẻ tiểu nhân ra vẻ tử tế mà thôi.
“Ha ha, Lâm Bắc Thần, vừa rồi ngươi nghe Đinh Lỗi nói rồi chứ, ông ta cũng không nhận ngươi là đệ tử, đã vậy rồi thì còn do dự gì nữa?” Bạch Hải Cầm cười nhạo nói.
Trên ghế chủ toạ, vợ chồng Lăng Quân Huyền cùng Tần Lan Thư hứng thú nhìn Lâm Bắc Thần.
Cả hai gần như có thể đoán được những gì đã xảy ra vào ba năm trước sẽ lại xuất hiện ở hậu hoa viên này lần nữa.
Trong mắt của Lăng Ngọ cũng hiện lên một tia hiếu kỳ, hắn muốn biết lựa chọn của Lâm Bắc Thần.
Tuy rằng lựa chọn này cũng không liên quan gì đến hắn, nhưng hắn lại cảm thấy rất quan trọng.
Lúc này hắn cảm thấy cánh tay có chút đau, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Lăng Thần đang bóp chặt cánh tay hắn.
Ánh mắt Sở Ngân không ngừng nhìn qua nhìn lại hai người Lâm Bắc Thần cùng Đinh Tam Thạch, tuy rằng sâu trong lòng hắn hy vọng Lâm Bắc Thần sẽ từ chối lời gạ gẫm của lão Hải, nhưng hắn cũng biết suy nghĩ như vậy quá ích kỷ, không thể lấy góc độ của thánh nhân mà yêu cầu một thiếu niên hơn mười bốn tuổi được.
Bạch Khâm Vân khẩn trương hai tay ôm lấy ngực mình, nàng cũng không biết tại sao bản thân lại căng thẳng nữa, dù sao chỉ là đột nhiên cảm thấy hô hấp đang dồn dập, lồng ngực thắt chặt.
Lúc này, Lâm Bắc Thần đã hoàn toàn trở thành tâm điểm của toàn bộ hậu hoa viên này.
Hắn nhếch miệng cười: “Không ngờ chuyện như này lại có thể xảy ra với ta.”