Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 867: Thỏ trắng nhỏ và đại ma vương.




Văn Hành Thiên tập trung tình thần quan sát, nhưng thấy trong tay Tả Tiểu Đa cầm một trường kiếm, giống như ma quỷ chuẩn bị đầy đủ len lén đi đến sau lưng Mạnh Trưởng Quân giống như chim sợ cành cong.

Xoạt!

Một kiếm không chút lưu tình xuyên lủng một lỗ trên đùi.

Trong chớp mắt, máu tươi tung tóe, thảm thiết kêu long trời lở đất!

Tả Tiểu Đa cười vui vẻ: “Thế nào, bị đánh lén sảng khoái không? Sảng khoái không?”

Vẻ mặt Mạnh Trưởng Quân méo đi, chỉ ngửa cổ kêu thảm, đầu đầy mồ hôi, vũ trụ trong mắt.

Nào biết cái gì sảng khoái không, đau chết được!

Lúc này, trong bụi cỏ bên cạnh, người ẩn nấp trong đó hình như là vì kinh sợ thảm cảnh như vậy, run lẩy bẩy, lại bị Tả Tiểu Đa bắt được cử động, thân thể đột nhiên lóe lên, như biến mất vào không khí.

Lúc xuất hiện lần nữa, đã một kiếm đâm vào vai trái của Hách Hán- người trốn trong bụi cỏ, thậm chí trực tiếp dùng kiếm gánh thân thể khôi ngô đi ra, tràn đầy đắc ý: “Lại một tên! Hách Hán, định trốn rồi đột ngột đánh lén ta sao? Nói cho. ngươi biết, đây chính là cảm giác bị đánh lén đó, thấy thế nào?”

Tên tiếp theo.

Một kiếm của Tả Tiểu Đa đâm vào bả vai Hạng Băng đang ẩn núp kĩ lưỡng, trong tiếng hét thảm thiết chói tai, Tả Tiểu Đa đang cười kì quái: “Băng Đản, ngày đó không đau bằng lần này đúng không? Là lạnh giá hay là nóng rực, xót không?”

“Tả Tiểu Đa, bọn ta liều mạng với ngươi!”

Người còn lại cũng không ẩn núp nữa, toàn bộ đỏ mắt xông ra.

Tả Tiểu Đa haha cười lớn: “Đây là không chịu được nữa? Định tập thể tấn công tai”

Đột nhiên trường kiếm giống như khổng tước xòe đuôi cấp tốc mở ra: “Không chịu được thì toàn bộ chết đi cho ta!”

'Vù vù vù....

Đầu tiên là hai chân của Bì Nhất Bảo đều bị trường kiếm xuyên qua, hét thảm ngã xuống, còn có cánh tay trái của Vũ Yên Nhi bị Tả Tiểu Đa một kiếm suýt nữa chặt xuống, sau đó những bạn học khác...

Từng người đều biến thành huyết nhân dưới kiếm của Tả Tiểu Đa!

“Aaaa..

Đến cuối cùng, Lý Thành Long hét thảm vang trời, tên này cũng bị Tả Tiểu Đa đâm xuyên hai chân, không khỏi lớn tiếng chửi bới.

Cuộc chiến chấm dứt, ngoài Tả Tiểu Đa ra một lớp ba mười lăm người toàn bộ đồng loạt bị xếp thành từng hàng, khăng khăng không đồng ý bất kì người nào. băng bó vết thương, chỉ xếp hàng ngay ngắn như vậy, giống hệt như thị chúng, lại như công khai kết án.

Tả Tiểu Đa bày biện xong mọi thứ, vẫn tự xách trường kiếm, đến trước mặt Hạng Xung: “Bị thương ở đâu? Là ở mông à?”

Sau đó đâm đúng một kiếm vào: “Là ở đây à?” m thanh Hạng Xung hét thảm đến biến giọng.

Sau đó người thứ hai Hạng Băng: “Ở đâu!?”

Lại một kiếm!

Sau đó hỏi qua từng người, một bên uy hiếp: “Ai dám trốn, tội tăng gấp ba, cũng chính là muốn bị đâm ba kiếm, hoan nghênh trốn tránh!”

Tiếng hét thảm của ba mươi lăm người vang lên hết lần này tới lần khác, mức độ vô cùng thê thảm, tốt hơn hiện trường tra tấn cỡ lớn.

Văn Hành Thiên xem một màn này đến ngốc luôn, nửa ngày không biết nên làm ra phản ứng thế nào.

“Trợ giáo! Thầy trợ giáo???” Tả Tiểu Đa đang hét: “Liên hệ cho khoang điều dưỡng xong chưa?”

Trợ giáo bên đó sớm đã xem đến đầu đầy mồ hôi cả mặt tái xanh: “Được rồi, được rồi."

“Được rồi thì lần lượt đẩy vào chữa trị vết thương!”

Tả Tiểu Đa cười nói lầm bầm, rút kiếm từ trên mông bạn học cuối cùng ra, lại đá vào trên vết thương máu thịt đầm đìa.

Nói: “Đám vô dụng các ngươi thế này mà cũng gọi là đánh lén? Vốn dĩ chính là trò mèo, ta vẫn phải nói thật với các ngươi một câu, vậy thôi, vốn lớp trưởng đã là ra tay lưu tình nhiều lắm, nhìn các ngươi từng người vô dụng... thực sự là mất mặt, lại còn dám tự gọi là thiên tài, sau này không được nói học cùng một lớp với ta đó,

ta chê các ngươi mất mặt! Thiên tài...”

“Từng người cầm kiếm, thì thà thì thầm, làm cái gì đó? Hát kịch à? Sợ người khác không biết sao?”

“Đều đi khoang điều dưỡng trị thương, chiều vẫn là ta đánh lén các ngươi! Nếu các ngươi đủ mạnh, cũng có thể đánh lén ngược lại ta, hoan nghênh thử!” Tả Tiểu Đa không chịu nổi thúc giục.

“Lớp trưởng Tả... buổi chiều không làm phiền ngươi...”

Hạng Xung che mông xin tha: “Bản thân bọn ta đánh lén lẫn nhau là được... Chắc chăn không lưu tình...”

Bạn học khác cũng lần lượt mở miệng xin tha. “Tha cho bọn ta đi... lớp trưởng Tả.”

“Lớp trưởng đại nhân khai ân...”

Tả Tiểu Đa phẫn nộ: “Ðm, lại còn xin tha! Các ngươi cũng xin kẻ thù tha thứ sao? Bọn họ sẽ đại phát từ bi tha cho các ngươi sao? Còn cần mặt mũi nữa không? Xem ra chỉ bài học chiều hôm nay khẳng định không đủ, ta quyết định liên tục đánh lén các ngươi bảy buổi sáng, bảy buổi chiều, ừm, còn có bảy buổi tối! Bằng bất cứ giá nào, suốt ngày đêm, 24/7 không bị gián đoạn chăm sóc các ngươi, chờ đợi chứ, các thiên tài!”

Nghe thấy lời này, phân nửa số người lập tức ngất xỉu, cũng không biết là tức giận, hay là bị dọa.

“Còn có thể có chuyện gì...”

Vẻ mặt của trợ giáo ảm đạm: “Buổi chiều ngươi không đến, ta làm theo lời dặn dò của ngươi, sắp xếp hai nhóm thực hiện đánh lén và đánh lén lại... Èm, hôm nay là lần đầu tiên dùng binh khí...”

“Kết quả, mặc dù trong tay tất cả mọi người đều có binh khí, nhưng đều không nỡ ra tay ác độc lên người bạn học của mình, bầu không khí cuộc chiến rất gượng gạo... sau đó Lớp trưởng Tả biểu thị vô cùng không hài lòng, nói bộ dạng này huấn luyện ra cái rắm, hắn mới đề nghị, hắn sẽ đánh lén tất cả mọi người, kháng nghị phản đối vô hiệu...”

Vẻ mặt trợ giáo trắng bệch: “Lão đại, những gì ngươi vừa thấy, thực ra đã là lần thứ ba Lớp trưởng Tả đánh lén trong sáng nay... bọn trẻ này, hôm nay gặp đau khổ lớn..... Mỗi người bị Tả Tiểu Đa cắt mình đầy thương tích máu thịt mơ hồ, sau đó đưa vào khoang điều dưỡng khôi phục tốt, lại tiếp tục bị cắt vụn ra đưa vào..... Một buổi sáng liên tục ba lần, vừa nấy nói còn có buổi chiều, còn có ngày mai ngày mốt, một lượt bảy ngày, buổi sáng, buổi chiều, buổi tối đánh lén không ngừng nghỉ, ta suy nghĩ, tâm trạng của những đứa trẻ này sẽ không sụp đổ chứ:....