Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 859: Đánh lén! (2)




Cứ như là xin người của Tả Soái vào cổng trang web của thân, rồi đăng một cái gì đó, cuối cùng toàn bộ trang web ra sức phối hợp, biểu ngữ được kéo lên rất nhiều, một làn tuyên truyền choáng ngợp.

Với nhịp điệu như vậy, đừng nói đến tổng giám đốc Cổ Tề của Tả Soái, ngay cả những người chuyên làm vu khống thâm niên này, cả đời cũng chỉ được hưởng đãi ngộ tiêu chuẩn cao cấp này một lần!

Trong nền kinh tế Internet hiện nay, các kênh quảng bá thế này chính là vua đó!

Nhiều người kinh doanh trang web, muốn vào làm chút việc gì đó, phí phải thu 7, 8 phần lãi gộp của ngươi trước tiên...

Đâu giống bây giờ, một chút tiền cũng không bỏ ra đã vào được rồi.

Sau khi vào, chính là đãi ngộ của VIP, các loại quảng cáo sẽ ào ạt lao tới ngươi, một bài viết, chớp mắt sẽ có hàng trăm triệu lượt nhấp chuột, cái này há chỉ là tuyệt vời, mà là tuyệt vời hơn cả chữ tuyệt vời, tuyệt vời in đậm, gạch chân, viết in hoa luôn đói

Tất cả những người có lòng đều đang tìm công ty giải trí truyền hình điện ảnh này của Tả Soái, nhưng... Tìm đi tìm lại, danh tính, lai lịch và thân phận toàn bộ rất bình thường, hoàn toàn không có điểm nào đáng để chú ý, nhưng, chỉ là một gánh hát rong thì làm sao mọi chuyện đều thuận lợi như vậy được chứ?

Vô số công ty trong ngành đều chú ý tới công ty mới tái hòa nhập này, nhưng nó lại giống như quả cầu tuyết, chỉ trong một đêm đã rơi từ đỉnh núi cao nhất

xuống, dần dần hình thành thanh thế...

Rõ ràng toàn bộ quá trình đều bị mọi người thấy hết, nhưng lại càng đăng những thứ khiến người khác không thể hiểu được.

Thế giới này... Có phải đã thay đổi quá nhanh rồi không? Trong tối hôm nay.

Tả Tiểu Đa kiềm nén lần thứ mười sáu, Lý Thành Long cũng đã áp chế thành công lần thứ năm, còn Diệp Trường Thanh, lại một lần nữa hộ pháp trong bí mật...

Các học sinh lớp một vẫn đang tính kế, đánh úp lẫn nhau...

Bất kể nhìn như thế nào, đó cũng là một đêm vô cùng bình thường.

Nhưng chính vào buổi tối hôm đó, khoảng một giờ sáng, trong khi hiệu phó Cao đang trong văn phòng trực ban thì bị đánh lén, bị trọng thương, không dễ gì mới giữ được cái mạng của mình, nhưng bản thân đã hôn mê bất tỉnh, mất hết nhận thức.

Lúc chiến đấu, chỉ nghe thấy hiệu phó Cao hét lên trong sự căm uất: “Sắc mặt của ta thay đổi? Sắc mặt của ta thay đổi từ khi nào? Hạng Cuồng Nhân, ngươi đừng có bắt nạt người quá đáng!”

“Dựa vào cái gì mà ta phải giải thích với ngươi?”

“Hạng Cuồng Nhân! Rốt cuộc ngươi muốn như nào!”

“Hạng Cuồng Nhân, ngươi... Ngươi dám hạ độc thủ như vậy...”

Hiệu phó Cao đang gầm thét, còn có một giọng nói điên cuồng hét lên trong cổ họng, từng lời như những con rồng bạc bay lượn...

Hai đại cao thủ, mỗi người dốc toàn lực, liều mạng chiến đấu! Không khí của trận chiến ác liệt đến mức cả khuôn viên trường đều nghe thấy. Cuối cùng, hiệu phó Ngô phải đến hét lên: “Dừng tay!”

Vừa nói hắn đã muốn xông lên trợ thủ, tách hai người ra.

Tiếc rằng hiệu phó Cao lúc này đã bị thương nặng, toàn thân bê bết máu, nếu không cố dốc những hơi thở cuối cùng, có lẽ chẳng khác gì một người chết.

Bóng hình vạm vỡ ở phía đối diện, vụt một cái liền biến mất không nói một lời. “Đừng đi! Lão Hạng, là ngươi sao?” Tiếng hét của hiệu phó Ngô làm rung chuyển cả bầu trời đêm.

Không có câu trả lời nào từ phía bên kia, như thể hoàn toàn không nghe thấy.

Lúc này, hiệu phó Cao bị đánh úp, vết thương quá nặng nên đã rơi vào tình trạng hôn mê cực độ, mất hết nhận thức, những vết thương là thật, một chút cũng không phải giả!

Bốn giờ sáng.

Tất cả các liên can cấp cao của Cao Võ Tiềm Long đã tập hợp lại để bắt đâu một cuộc “thảo luận” về vụ đánh lén lần này.

Hiệu phó Ngô làm loạn trước tiên, chĩa mũi dùi vào Hạng Cuồng Nhân: “Ta muốn hỏi hiệu phó Hạng, rốt cuộc muốn như nào? Ngươi muốn làm cái gì? Hiệu phó Cao đắc tội gì với ngươi? Đến mức phải hạ thủ nặng như vậy sao? Có hận thù sâu đậm gì, mà phải lấy mạng của người khác!”

Hiệu phó Ngụy ở một bên cũng lạnh lùng mở miệng, tăng thêm độ nghiêm trọng: “Hôm đó lúc bắt Vấn Đạo Minh, hiệu phó Hạng nói câu đó, ta cũng đã nghe thấy. Nói rằng sắc mặt của hiệu phó Cao thay đổi rồi, vậy nghĩa là trong lòng có âm mưu đen tối nhỉ? Nhưng không biết, hiệu phó Hạng đã tìm ra âm mưu gì?”

Hạng Cuồng Nhân tức giận, đập bàn: “Các ngươi là có ý gì? Muốn đổ hết tội lên đầu ta à? Nói cho các ngươi biết, việc này không phải ta làm!”

“Ha ha..." Mấy vị hiệu phó cùng nhau ha ha cười, vẻ mặt hờ hững.

“Hiệu trưởng Diệp, người là hiệu trưởng một trường, xin người đưa ra ý kiến của mình”

Diệp Trường Thanh nhíu mày, sắc mặt mệt mỏi tái nhợt, gương mặt thỉnh thoảng ửng đỏ từng cơn, có thể thấy được, sự dày vò của giai đoạn này khiến tâm mạch của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.

Văn Hành Thiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Hiệu phó Ngô, ta càng nghe càng thấy mơ hồ, chưa cần nói đến vì sao hiệp trưởng Diệp phải đưa ra ý kiến về việc này với ngươi? Bản thân chuyện này, ta chỉ hỏi một câu, các ngươi dựa vào cái gì mà nói chuyện này do hiệu phó Hạng làm, chứng cứ đâu?”


“Văn Hành Thiên, ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Ngươi nghĩ mình đang nói chuyện với ai?”

“Như nào? Ta nói chuyện không được à? Nghe không ổn sao? Vậy tối nay ngươi cũng hét lớn một tiếng là bị Văn Hành Thiên ta đánh đi.”

Văn Hành Thiên cười giễu: “Ta nói cho ngươi biết, dưới tay ta trước giờ không có nhân chứng sống, nếu ngươi muốn thử một lần, ta cũng không để bụng, một chút cũng không để bụng đâu!”

“Lúc bàn chính sự, sao không thấy các ngươi đông đủ như vậy, ngoại trừ loại việc bẩn thỉu thế này, các ngươi lại rất hăng hái! Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, trong lòng mọi người đều biết rõ, đừng nghĩ giở chút thủ đoạn thì có thể qua mắt người khác!”