Cuối cùng như một người khổng lồ đỉnh thiên lập địa lấy tư thế quỳ gối từ từ ngã xuống, tốc độ càng ngày càng nhanh.
Hướng về vị trí Trạch Quốc bên kia, đổ sập xuống như núi lớn áp đỉnh.
Mọi người đang đứng trong tầng mây lúc này hoàn toàn không ngờ đến biến cô như vậy sẽ xuất hiện, tất cả đều sợ hãi thét lên.
“Đó... đó là ai thế?”
Vạn Bình Nguyên nổi trận lôi đình: “Vô liêm sỉ! Quá vô liêm sỉ! Vậy mà lại đánh đổ cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị chỉ trong nháy mắt...”
Nhưng mặc cho Vạn tổng đốc đại nhân có gào thét thế nào đi nữa cũng chẳng làm nên chuyện gì, cao ốc tổng bộ khổng lồ vẫn sụp xuống không thể xoay chuyển nổi. Chỉ thoáng chốc, cả mặt đất Phượng Hoàng thành đều chịu rung chấn mãnh liệt chưa từng có từ vụ sập, Trầm Ngư building ngay gần đó trực tiếp bị đập đổ, chỉ còn dư lại tường đổ ngói nát
Sau đó cao ốc hùng vĩ như một ngọn núi biểu diễn tiết mục nhảy cầu, đổ tầm xuống.
Kiến trúc gần đó cũng bật lên khỏi mặt đất.
Dòng nước vốn tĩnh lặng bị cơn chấn động làm dậy lên sóng lớn ngập trời.
Nơi đám người Mạc Bình Nguyên đang đứng cách mặt đất hơn ngàn trượng nhưng trước mặt họ bỗng dâng lên một màn nước, che khuất tầm mắt mọi người.
Họ cuống cuồng lùi về sau.
Mà vào lúc này, trong màn nước có một ánh đao sắc nhọn bay vọt về phía bên này, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Chỉ thoáng chốc đã đến ngay trước mắt.
“Cẩn thận!"
Hàn Tùng phản ứng nhanh nhất, hét to một tiếng, người đã lập tức xông lên phía trước, một tay túm Tưởng Trường Bân, một tay kéo Vạn Bình Nguyên, rồi vội vã hô lên: “Bảo vệ đại nhân!”
Nhưng cũng không biết cố ý hay vô tình, hẳn xông lên đã vừa vặn chặn đứng con đường để các đồng đội khác tiến lên bảo vệ.
Nhưng mục tiêu của Hàn Tùng là bảo vệ tổng đốc Vạn Bình Nguyên và cục trưởng Tưởng của cục Tinh Thuẫn thành Phượng Hoàng, cho dù là ai cũng không thể nói gì được hẳn.
Một người khác cũng phản ứng không chậm chút nào, vội vàng hành động, lách mình tiến lên. Nhưng ánh đao tập kích kia sắc bén mạnh mẽ khó mà chống đỡ nổi, nó tựa như lưu quang phóng thắng vào trong đám người.
Một đao lướt qua, hồng quang tung tóe, chém đứt đầu Vương Thế Vũ. Sau một đao gặt đầu vẫn chưa có xu thể ngừng lại, một nhát chém ngang eo Cao Vẫn Thành gần ngay Vương Thế Vũ, người chia hai nửa.
Vị cao thủ cục Tinh Thuẫn đang muốn ngăn lại, thấy vậy nổi giận đùng đùng: “Đám chuột nhất to gan."
Vung một đạo kiếm quang về phía trước, nhưng cái bóng xuất đao bên trong màn nước kia một chiêu công thành xong vội vàng lui lại, một lăn nữa ẩn mình vào màn nước, theo xu hướng của màn nước mà hạ xuống lần nữa”
Từ đầu đến cuối, dù là người có ánh mắt sắc bén nhất cũng không nhìn thấy gì hết.
Xung quanh chỉ còn vang vọng tiếng cười khàn khàn.
“Chỉ là Vọng Khí Sĩ nhỏ nhoi cũng dám mưu toan phá hoại kế hoạch của Thiên Vu ta, chết không hết tội”
Màn nước rào một cái rơi xuống.
“Giết”
Mười bảy mười tám cao thủ cục Tinh Thuẫn và cả cao thủ Thành Vệ Quân cùng chung mối thù, căm phẫn sục sôi cùng vọt xuống dưới, ai nấy đều tức muốn banh lồng ngực.
Thế mà lại để cho người Vu Minh một phát giết chết hai vị Vọng Khí Sĩ quan trọng của phe mình, thật là sự sỉ nhục vô cùng lớn lao, nhất định phải dùng máu kẻ địch để rửa sạch.
Ngay lúc này, trên tăng không cao ngất lại xuất hiện một đạo kiếm quang chói lọi.
Kiếm quang kia vọt tới trước thi thể của Cao Văn Thành và Vương Thế Vũ nhanh như chớp, kiếm quang đan xen rơi xuống trực tiếp chôn vùi nguyên thăn của hai người. Hồn phi phách tán, thần hồn câu diệt, chết không thể siêu sinh.
Xoẹt xoẹt xoẹt...
Thây tàn của hai người hóa thành bột vụn máu thịt, biến mất triệt để.
“To gan!”
Hàn Tùng quát to một tiếng, lúc sắp ra tay lại quay đầu nói: "Thực lực kẻ vừa tới rất mạnh, các ngươi mau lui lại, để ta đi đối phó hắn”
Mọi người cũng cảm nhận được kiếm quang sau đó chói lọi to lớn, thanh thế động trời, không phải tầm thường, rõ rằng đã vượt qua uy năng của Anh Biến bình thường, thật sự cao hơn đắng cấp thực lực của những người còn lại. Tùy tiện bước lên chính là châu chấu đá xe.
Nhưng mọi người vừa bứt ra lui về phía sau, ngay khi đạo kiếm quang này diệt hết thi thể, chỉ nghe một tiếng hét “Tinh Thần vạn cổ, cho ta mượn ánh sáng!”
Sau đó vèo một cái, kiếm quang hóa thành một ánh sáng chói lọi biển mất.
Nghe được câu này, Hàn Tùng tỏ vẻ khiếp sợ hét lên: "Vừa rồi là một Tinh Chủ sao?”
Nhưng người nọ đã đi xa mất rồi.
Ánh sáng... ánh sáng đâu?
Ánh sao có rơi xuống đâu... những câu này có ý gì vậy? Dọa xong chạy à?
Các cao thủ khác của cục Tinh Thuẫn đuổi theo người xuất đao trước đó xuống mặt đất đang chấn động. Tốc độ di chuyển của người nọ cực nhanh, nhảy vào trong phế tích ngay trước mắt mọi người.
Mọi người đang định tiến vào truy sát, lại chợt cảm nhận được một luồng sức mạnh dồi dào như dời núi lấp biển mãnh liệt ập đến trước mặt, cuốn theo dòng nước vô tận, hóa thành muôn vàn lợi kiếm cưỡng đao, thế như chẻ tre.
Lại còn có cao thủ mai phục!
“Cần trở kế hoạch của Thiên Vu ta, giết không tha!"
Một tiếng cười gằn lạnh lẽo vang lên.
'Đao kiếm đột kích cùng tấn công, uy thế động trời, không hề kém cạnh so với thế tiến công của kiếm sơn ban đầu, lại là hai người liên thủ. Đám người truy sát đều cảm thấy nguy cơ trước mất không thể ngăn cản, vô thức cùng dừng bước, hợp lực chống đỡ.
Nhưng khí thế rung trời cũng chỉ là màn nước xông tới trước mặt mà thôi.
Cái gọi là đao kiếm liên thủ chỉ là hư trương thanh thế, không có bất cứ lực sát thương nào. Cho đến khi màn nước đi qua, trước mặt đã quay về tĩnh lặng, không còn một ai cả.
Về phần người lúc trước đánh đổ cao ốc tổng bộ của tập đoàn Mộng Thị chắc giờ đã chạy mất tăm từ lâu rồi, chẳng còn tung tích nữa.
Giữa trời đất, khói bụi nổi lên khắp nơi, dòng nước chảy trên nền đất vẫn bốn bề gợn sóng.
Nhưng chuyện lớn đáng nhắc đến đều đã lảng xuống.
Trong đoàn người Cô Lạc Nhạn đang dạo chơi, Ngụy Trùng và Thành Ngân Đào đồng thời quay đầu nhìn lại
Nhưng họ cách địa điểm xảy ra chuyện thật sự quá xa, cũng chỉ có thể thấy đao quang kiếm ảnh lóe lên, đứng ngoài tầm với.
Dù hai vị Thần Ảnh bên cạnh Cô Lạc Nhạn có. dùng hết toàn lực chạy đến đó thì cũng chẳng làm gì được, chỉ có kết quả tay trắng ra về mà thôi.