Nhưng bóng Phương Nhất Nặc đã lóe lên rồi biến mất.
Đậu xanh!
Minh còn chưa kịp nói gì mà..
Tả Tiểu Đa bước ra khỏi cửa phòng, vừa đi không được mấy bước, một âm thanh chợt vang lên, Tân Phương Dương mang một thân sát khí đã rơi xuống trước mặt hắn, ngay sau đó là Mục Yên Yên, Khâu Vân Thượng, Lam Thư, Hàn Tùng v.v.
Giống như cùng nhận được định vị, ào ào giáng xuống, tập thể hiện thân!
Chỉ trong nháy mắt, trước mặt Tả Tiểu Đa đã tập. hợp các cao thủ trên quy mô lớn.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
Tần Phương Dương tóm lấy cổ tay Tả Tiếu Đa: “Không sao chứ?”
“Không sao, ta thì có chuyện gì được?”
“Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả?”
“Khụ khụ... Chờ trở về rồi nói được không...”
“Được”
Tần Phương Dương cũng không dài dòng nữa, một tay túm cổ Tả Tiểu Đa, kiếm quang vút một tiếng phóng lên cao, bay thắng về Nhị Trung.
Trên không trung, Tả Tiểu Đa liếc trắng mắt.
Thầy Tân à, ngài đúng là thầy ta mà. Dù sao giờ ta cũng là cao thủ Tiên Thiên rồi, có thể đừng... đừng xách ta đi như vậy nữa được không?
Mất mặt chết đi được, ta cũng căn thể diện mà.
Mặt mũi Tả đại sư bây giờ rất là quý giá đó!
...
Văn phòng của Tân Phương Dương.
"Chuyện gì xảy ra? Kẻ nào làm?”
Một đám cao thủ tề tựu, đến Hà Viên Nguyệt cũng cố ý gọi điện tới ân cần hỏi thăm.
Tần Phương Dương vừa hỏi được một câu, đã thấy cửa kêu tầm một tiếng, bị đẩy ra
Tả Tiểu Niệm vọt vào như điên, thấy Tả Tiểu Đa đang bình yên vô sự ngồi đó, mới thở phào nhẹ nhõm, sát khí trong mất cũng hóa thành ánh lệ
May quá, ngươi không sao!
Ngươi không sao là tốt rồi!
“Việc này thật không biết nên nói thế nào mới ổn... Có lẽ là có cao nhân đùa giỡn với ta chăng?”
Tả Tiểu Đa gãi đầu: "Hôm nay là chuyện xảy ra bất ngờ thôi, khi đó ta còn đang xem tướng, đột nhiên mất đi trí giác. Lúc tỉnh lại thì đã ở trong một căn phòng đổ nát rồi.”
Mọi người vội hỏi: “Ngươi thấy gì rồi?”
Tả Tiểu Đa tỏ vẻ thành thật, mặt viết mấy chữ rõ 1o ta đang nói thật: "Lúc đầu cả phòng yên lặng, giống như ở nơi hoang vu vậy. Mặc dù ta nhận ra mình không bị phong ấn sức mạnh, nhưng nhất thời cũng không dám làm bậy... Mà người bắt ta đi mãi không chịu xuất hiện, rồi lát sau đột nhiên có tiếng ồn ào, ta mới thử đi ra ngoài, không có ai cản ta lại hết, sau đó thầy Tân đã tới rồi..."
Mọi người cùng trợn trắng mắt.
Lời này chắc có quỷ mới tin.
Nhìn vẻ mặt chân thành của ngươi, ta suýt tin đến 99% rồi đó.
“Theo ta đoán thì chắc là một vị đại năng giả thực lực cực kỳ mạnh mẽ, vốn định gây bất lợi cho ta”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: "Nhưng... sau khi bắt được ta, thấy gương mặt đẹp trai lai láng này, hắn tự thấy mặc cảm, không ra tay nổi... cho nên đi mất. Mà đại khái là như vậy đấy, dù không đúng thì cũng không sai lắm đâu..”
“Khụ khụ!"
Lam Thư cạn lời, đi thẳng ra khỏi cửa.
Mục Yên Yên liếc mắt, mang theo Tả Tiểu Niệm rời đi.
Khâu Vân Thượng cũng bỏ đi.
“Thật... tốn cả thời gian!"
Hàn Tùng và cao thủ của cục Tinh Thuẫn truyền âm trao đổi với Tân Phương Dương vài câu xong, cũng lần lượt đi khỏi.
Hồ Nhược Vân thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lý Trường Giang rồi một trước một sau đi ra.
Tần Phương Dương lườm Tả Tiểu Đa, một hồi lâu sau mới cảnh cáo bảo: “Ngươi tự biết là được rồi”
Tả Tiểu Đa trịnh trọng nói: “Thật sự không trúng thì cũng không sai lắm mà”
Ừm, lời Tả đại sư thật sự không thể nói là sai được. Mở đầu, quá trình, kết thúc đều đúng như vậy, chỉ có mấu chốt là không nói rõ mà thôi. Tất cả đều là thật, đây là “không trúng thì cũng không sai lắm” chứ còn gì nữa?
Tân Phương Dương hừ một tiếng, không để ý đến Tả Tiểu Đa nữa, định bỏ đi như mọi người. Nhưng đến trước cửa lại dừng lại, vì hẳn chợt nhớ ra, đây là phòng làm việc của mình mà, người phải đi là tên nhóc khốn kiếp kia chứ.
Bèn xoay người lại, phóng ra một cước, đá Tả Tiểu Đa bay ra ngoài như quả bóng cao su.
“Cút!"
Tả Tiểu Đa mặt đầy bụi đất đứng lên, vội vàng chạy về phòng trọng lực, bù lại tiến độ của hôm nay...
“Oắt con, chẳng có nửa câu là thật nữa.”
Tần Phương Dương lầm bầm mắng: “Nhưng thấy vẻ mặt như chồn cắp gà của thằng nhóc này... chắc là chuyện tốt”
Tần Phương Dương lập tức ra ngoài, đuổi theo Khâu Vân Thượng đang chờ hẳn bên ngoài, sóng vai cùng đi.
“Chuyện gì thế? Còn bảo ta chờ?"
“Đúng là có chuyện căn ngươi giúp đỡ một tay”
“Nói đi!" Khâu Vân Thượng trực tiếp nói
"Không gấp, chúng ta đi tìm Tôn Bái Tương trước đã.”
“Việc này hai người chúng ta hợp lực còn chưa đủ sao?”
“Có lẽ tính cả Tôn Bái Tương cũng chưa chắc đã ổn thỏa”
“Ồ, ta biết rồi”
Tần Phương Dương lấy điện thoại ra, gọi cho Mục Yên Yên: “Mang đồ đệ đi chơi rồi à? Còn có Cô Lạc Nhạn?”
“Được rồi, được rồi, có thể chơi một lúc. Đừng đến gần tập đoàn Mộng Thị, cao ốc sắp sập rồi. Một hai ngày này đừng có xảy ra chuyện ngoài ý muốn đấy”
"Ừ ừ, chú ý nhắc nhở nhé, vấn đề an toàn”
“Được, vậy các ngươi đi chơi vui vẻ."
Lập tức cúp máy, quay đầu nhìn sang. Khi thấy bóng dáng Lam Thư thoáng lướt qua phía sau mình rồi biến mất, nhịn không được nhíu mày nói: "Mùi nước. hoa rồng quá đấy. Xử lý đi”
Lam Thư bên kia chẳng thèm quan tâm, cả người đã đi mất hút.
Thấp thoáng nghe thấy một câu chửi bởi: "Tần Phương Dương ngươi quản rộng quá đói”
Đi được nửa đường, Hàn Tùng đã chạy từ cục Tinh Thuẫn về, tốc độ cực nhanh, rơi xuống trước mặt Tần Phương Dương: "Anh Tần? Thế nào rồi? Có cần ra tay không?”
"Đi gọi Tôn Bái Tương là đủ rồi.”
“Được. Vậy ta quay về trước nhé”
“Cứ theo kế hoạch mà làm.”
“Rõ rồi”
“Soạt...”
Hàn Tùng cũng biến mất.
Lúc này, phủ Tổng đốc đang phát thông báo, Tưởng Trường Bân cục Tinh Thuẫn, mấy vị cao thủ Thành Vệ Quân, còn có tất cả những lãnh đạo thực quyền của thành Phượng Hoàng đều tề tựu ở đây.
Chào hỏi mấy câu đơn giản xong bèn mang người cùng leo lên tầng mây cao, quan sát thành Phượng Hoàng
“Về việc xây dựng tế đàn Thiên Hỏa... Mời mọi người nêu ý kiến, cứ nói thoải mái”
Bây giờ Vạn Bình Nguyên đã coi trọng Vọng Khí Thuật hơn rất nhiều.
Dù chưa đến một ngày nhưng dưới sự truyền bá ba lần bốn lượt của đám người Cao Văn Thành, cũng có cảm giác theo quán tính rằng tế đàn Thiên Hỏa này trăm lợi không có một hại, chính là chuyện tất yếu trước mắt, tác dụng cực lớn, ý nghĩa tron đai.