Vạn Bình Nguyên chán nản, cả giận nói: "Vậy ra là ngươi đoán chắc ta sẽ không đánh ngươi chứ gì?"
Cô gái này chính là Cô Lạc Nhạn, ngôi sao ca nhạc nổi tiếng trên khắp đại lục Tinh Hồn trong thời gian gần đây!
Vạn Bình Nguyên thế mà lại là dượng của nàng, ừm, chồng của dì bảy mươi ba!
Vạn Lý Tú chạy như điên lao ra khỏi phòng: “Chị Nhan!”
Hai người lập tức ôm chầm lấy nhau, thể hiện thân thiết vô cùng.
“Được rồi được rồi, chị Nhạn của ngươi có thân phận đặc biệt, có gì muốn nói cũng chờ đi vào rồi nói”
Vạn Bình Nguyên nhìn đoàn xe bên ngoài, liên tục cười khổ: “Mang đến đây nhiều người như vậy, ừm.. Người có thể coi như phòng hộ nghiêm ngặt”
Cô Lạc Nhạn cười hắc hắc, nói: “Đã thế này rồi mà ông nội còn không yên tâm đâu ạ. Cứ muốn phái thêm mấy hộ vệ, nếu không phải ta kiên quyết phản đối, có lẽ đi đến đâu cũng phải mang theo một nhánh quân đội..."
“Ha ha ha..."
Vạn Bình Nguyên cất tiếng cười to.
Chỉ cần tưởng tượng đến ông cụ bảo thủ trong nhà Cô Lạc Nhạc, Vạn mỗ hắn cũng đau đầu, nghĩ mà sợ.
Ông cụ luôn nghiêm khắc, đối xử với con cháu trong gia tộc cũng không hiền lành, lại chỉ duy cô cháu gái Cô Lạc Nhạn này là yêu thượng tận xương tủy, đúng là kỳ lạ
“Ông cụ vẫn khỏe chứ?”
“Rất khỏe, ngày nào cũng đi chơi khắp nơi một mình, không chịu nghỉ chân dù chỉ một khắc”
“Ha ha ha, vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, người đến tuổi này còn không phải vì muốn được vui vẻ
Vừa hàn huyên, mấy người vừa đi đến phòng khách.
Vẽ phần đám vệ sĩ, bảo mẫu, trợ lý, cấp dưới... Tự nhiên có người phụ trách sắp xếp.
Mấy người ngồi xuống, nhìn thấy không có người ngoài, Vạn Bình Nguyên mới không vui nhíu mày nói: “Không phải đã nói với ngươi rồi à, thành Phượng Hoàng đang thời buổi rối loạn, nói ngươi đừng tới rồi, sao ngươi vẫn tới?”
Cô Lạc Nhạn kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp như tỉnh linh tiên tử, mỉm cười nói “Chính vì thành Phượng Hoàng xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nhiều lần, nghĩ đến thời gian này dì út và dượng không được yên ổn, ta lại ở gần như vậy, nếu không đến xem chuyện thế nào, chẳng phải trở về ta sẽ bị ông nội đánh đòn sao?"
Vạn Bình Nguyên thở dài: "Bây giờ ngươi đã đến rồi, ngươi về nhà cũng có cái để nói, nhưng lại đến phiên ta lo lắng đề phòng, ngủ cũng phải mở to mắt. Tiểu tổ tông à, chỉ cần ngươi rớt một sợi tóc gáy thôi ta coi như xong.”
“Ha ha ha..." Cô Lạc Nhạn che miệng cười, ánh mắt cong thành trăng non.
Phu nhân Vạn tổng đốc thở dài: “Nhạn Nhi à, bây giờ nói thế nào ngươi cũng là minh tỉnh nối tiếng, sao còn chưa bỏ được thói quen xấu của ngày trước thế? Bình thường nói chuyện dịu dàng dễ nghe, tuy nhiên không thể cười, cười một cái là như gà mái kêu, vô cùng thê thảm!"
Vạn Lý Tú ở một bên lập tức cười đau bụng.
“Dì út Cô Lạc Nhạn bĩu môi: “Ngươi chỉ biết giễu cợt ta, nếu ngươi không nói thì ai sẽ biết, không phải người ta chỉ có chút khuyết điểm nhỏ đó thôi sao!"
“Được rồi được rồi, đều là người một nhà, nói giễu cợt cái gì, không có người nào là hoàn mỹ, không có người nào toàn vẹn, nào có ai không có thiếu hụt cái gì."
'Vạn Nguyên Bình nói: "Người ngươi đã thấy rồi, đêm nay ở lại một đêm, xem như hoàn thành mong muốn, ngày mai mau đi đi, không phải dượng út đuổi ngươi, thật sự là hiện giờ thành Phượng Hoàng đã thành nơi thị phí, ở lại cũng vô dụng”
“Ta không đi!"
Cô Lạc Nhạn bĩu môi: "Ngày mai là sinh nhật Tú Nhi, sao ta có thể cứ rời đi như thế? Hơn nữa trước khi tới ta đã tìm gặp Mạc sư thúc, ta muốn gặp mặt Linh Niệm Thiên Nữ một lần.”
Vạn Bình Nguyên giật mình bật thốt”Ông trời của ta ơi, hay là ngươi đợi một lát rồi đi đi. Hiện tại toàn bộ, thành Phượng Hoàng đều tất bật vì chuyện này mà ngươi vừa đến đã đòi gặp người quan trọng nhất tư? May đây là ta, chứ đổi thành kẻ đa nghỉ thì chắc là để ý đến ngươi rồi đó."
Cô Lạc Nhạn hiếu kì hỏi:
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tình thế đúng thật là nghiêm trọng đến vậy sao?”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa”
Vạn Bình Nguyên tích một bụng nước đẳng không có chỗ nôn ra, nghẹn ứ sắp chịu hết nổi.
Hai bên đều là người nhà, lúc này mới nhân cơ hội nhổ ngụm nước đẳng ấy ra, tốt hơn hết phải dọa đứa cháu đẳng ngoại làm đại minh tinh này đi.
“Ban đầu người nhà để ta đến đây, tất nhiên một phần cũng vì mong ta tránh được sóng gió, an phận sống tại cái thành Phượng Hoàng trời cao hoàng đế xa chật hẹp, nhỏ bé này. Ta vốn định ở đây cho chuyện năm đó qua đi, tuổi tác mọi người ngày càng cao lên, lúc ấy ta sẽ trở về..”
“Thế nhưng ai mà ngờ, năm đầu tiên đến đây, chưa có nổi nơi an cư đã gặp nạn giặc cướp hoành hành; suýt thì toi đời, chết tức tưởi tại nơi này, may mà có người ra tay cứu giúp, còn giúp chúng ta diệt lũ cường hào cướp bóc, cảnh tượng ba năm ấy... Giờ nửa đêm tỉnh mộng, chuyện xưa ùa về”
“Sau khi tiêu diệt thành công đám giặc cướp kia, ta dừng chân lập nghiệp ở đây, vô cùng thoải mái thuận buồm xuôi gió, không gặp bất cứ sự cố ngoài ý muốn nào nữa, an toàn, tĩnh lặng, thanh bình, y như đang sống tại chốn thế ngoại đào nguyên, không tranh không đoạt với thế gian, tốt đẹp biết mấy!"
“Nhưng kết quả là chưa đến hai tháng trước, nhiều chuyện nối nhau xảy ra liên tiếp, khiến lòng ta buốt lạnh”
"Đầu tiên là Linh Niệm Thiên Nữ phát hiện vết tích người của Tham Lang Vu môn, từ Nhị Trung nổ ra tin Phá Quân đang ẩn núp; mấy chuyện này khiến người nghe lập tức kinh sợ, ta theo đó cũng bắt đầu đau đầu”
“Sau đó từng chuyện một... Biết rằng người năm đó giúp chúng ta diệt giặc cướp lại là một Tinh chủ của Vu Minh, tất cả đều được tính toán sẵn, gọi là tình cờ gặp gỡ nhưng thực ra đã sắp xếp hết từ trước rồi.
“Sau một hồi đại chiến, người chết trận là ba Anh Biến và một Hóa Vân! Hơn nữa nó kết thúc một cách mông lung khó hiểu, chẳng thể lý giải nổi”
Vạn Bình Nguyên cảm thấy mình sắp chết tâm đến nơi.
“Tất cả những thứ này đều có nguồn gốc từ lực lượng Vu Minh kéo từ ngoài vào, ứng phó với người ngoại tộc là nghĩa cử, không có gì đáng trách, nhưng người bản địa ở thành Phượng Hoàng cũng chẳng chịu để yên, gia tộc đứng đầu toàn thành là nhà họ Mộng và cả nhà họ Ninh có bề dày lịch sử ngàn năm, lần lượt làm khùng làm điên..”