Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khuynh Đảo Thiên Hạ

Chương 439




“Thực sự rất tốt.”

Tần Phương Dương hờ hững nói: "Biểu hiện của năm người các ngươi không khác lắm so với mong đợi của ta. Cùng lắm cũng được xem là... Đạt tiêu chuẩn”

Đám Tả Tiểu Đa đều gật đầu, vui mừng qua ải.

La Liệt lại xoay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt méo mó. xấu xí ở nơi không ai nhìn thấy được liên tục mắng. trong lòng: "Con mẹ nó chứ, đây chính là ông hoàng, làm màu mài Ta sống cả đời này rồi hôm nay chứng kiến sự tra đời của ông hoàng làm màu tại Nhị Trung! Cấp độ làm màu của Tăn Phương Dương có thể viết vào sách giáo khoa của Nhị Trung đấy!"

“Dạy ra một đám thiên tài trước giờ chưa từng có, trong đó còn có một tuyệt thế yêu quái mà toàn bộ đại lục này chưa hắn có tên thứ hai... Vậy mà hẳn mở miệng chỉ hờ hững nói ra một câu: Chỉ được xem là đạt tiêu chuẩn!”

“Ta... Ta cảm thấy ta sắp tẩu hỏa nhập ma rồi... đ....."

La Liệt cố gắng nuốt trôi loại lời lẽ bẩn thỉu khó. hiểu sắp nói ra khỏi miệng kia, hết sức kiềm chế ý nghĩ muốn xống đến đập vô mặt Tần Phương Dương!

“Không thể lên được... ta đánh không lại hẳn”

“Cuộc đời này, ta cũng muốn có cơ hội để làm. màu một lần như vậy...” La Liệt thầm nghĩ trong lòng.

“Đoán là... cơ hội mù mịt rồi..."

...

“Thành tích hôm nay chỉ đại diện cho cố gắng của các ngươi trước kia.”

Tần Phương Dương nói: “Tự nhớ điểm số của bản thân, trở về tiếp tục tu luyện. Trực tiếp đến phòng trọng lực cũng được, Tả Tiểu Đa, bây giờ ngươi có thể vào. phòng trọng lực gấp 50 lần đấy.”


“Vâng, thầy Tần”

“Đừng quên mang tải trọng.”

“Vâng.”

“Hiểu rồi thì toàn bộ đều xéo hết đi.”

Tần Phương Dương khua khua tay, đuổi sáu người ra ngoài giống như đuổi ruồi.

Đóng cửa quay đầu, nhìn thẳng vào ánh mắt đầy tâm tư phức tạp của La Liệt.

Trong đó có ngưỡng mộ, đố kị, ao ước, ghen tị... Dù sao thì Tân Phương Dương đều nhìn thấy.

“Lão La, thấy sao?”

Học sinh đã đi rồi, Tân Phương Dương cũng không cần đứng đắn nữa, nhún nhún vai, nhếch nhếch miệng, cười với La Liệt: "Mấy đứa học sinh này của ta, ngươi thấy... Cũng tốt phết đúng không? Nói ra cũng xấu hổ, trình độ dạy học của ta cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Tần Phương Dương thất vọng than thở: “Xấu hố. quá đi...”

“Tần Phương Dương!”

La Liệt nghiến răng nghiến lợi: “Ông đây cả đời này gặp vô số người thích khoe mẽ, cũng đã từng gặp. qua vô số người thích khoác lác, nhưng từ trước đến nay chưa từng có một người có thể khoác lác một cách bi ổi như ngươi, nếu không phải ông đây đánh không lại ngươi, thì bây giờ nhất định sẽ đánh chết cái tên chúa khoe mẽ như ngươi rồi!”

Lão La lúc này thật sự sắp tức giận đến mức ói ra máu.

Học sinh như vậy, hễ có thể dạy dỗ ra một đứa thì đứa đó có thể trở thành vốn để khoe khoang cả một đời, chắc chắn là đủ khoác lác cả đời!

Tần Phương Dương hắn một lần dạy dỗ đến sáu đứa, một người trong đó còn có thể là độc nhất vô nhị trên Đại lục, là loại thiên tài quá đáng sợ.

Lại còn muốn làm ra vẻ dửng dưng như vậy

Đây không phải là chúa khoe mẽ thì là cái gì?

Lại còn... Cũng chỉ được như vậy?

“Đồ thích khoe mẽ!"

La Liệt cảm thấy bản thân ước ao ghen tị đến mức đã có một chút méo mó, nhìn Tân Phương Dương một lăn nữa, thật sự cảm thấy nhìn thế nào cũng không thuận mắt.

“Lão La, chuyện như vậy, còn phải dựa vào một chút duyên pháp, dựa vào một chút vận mệnh, ngươi cố lên đi!"


Tần Phương Dương vỗ vỗ vai của La Liệt: "Ta tin tưởng ngươi, dưới sự giáo dục của ngươi, thiên tài sẽ như măng mọc sau mưa xuân, cuồn cuộn không ngừng, nườm nượp không dứt.”

“Ngươi không biết dạy dỗ học sinh như Tả Tiểu Đa hao tổn tâm trí biết bao nhiêu, mệt mỏi biết dường nào đâu! Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu đều phải đề phòng hắn đột nhiên xuất hiện, tính cách bi ối giống như thần kinh..”

Tân Phương Dương bày ra một vẻ mặt chuyện cũ không muốn nhìn lại, tiu nghỉu thở dài: “Mệt lắm!”

La Liệt xem thường vạch trăn đủ chuyện của hắn: “Ngươi giả vờ đi, ngươi cứ tiếp tục giả vờ, nếu ta có thể có một học sinh như thế, cho dù mệt hơn gấp mười lần so với ngươi, ta cũng đồng ý.”

“Ừ, đúng vậy, nói rất có lý. Cho nên bất kế là Tả Tiểu Đa hay là mấy đứa khác cũng không thể nhường cho ngươi.”

Tần Phương Dương vỗ võ vai La Liệt: “Lão La, không cần thấy mà phát thèm, thấy mà phát thèm cũng phải thèm trong kiêu ngạo”

La Liệt vì vậy nên giận dữ: “Ai... Ai thấy mà phát thèm?"

Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội, quát mắng. một tiếng, nói: “Học sinh của ngươi đều đi hết rồi, ngươi còn chưa cút đi, ở lại chỗ này làm gì?”

Tần Phương Dương cười cười: "Ta đây là muốn khuyên bảo ngươi...”

“Ông đây không cần ngươi khuyên bảo!"

“Ta sợ ngươi đố kị..”

“Ông đây không đố kị!"

“Chuyện hôm nay ai nói ra ngoài là đồ khốn kiếp”

“Ai nói ai khốn kiếp!"

“Ừ, cứ quyết định như vậy đi” Tân Phương Dương phất tay một cái: "Đi nha!"

Nhìn Tân Phương Dương càng đi càng xa, La Liệt không chịu được nhố một ngụm nước bọt, nói lẩm bẩm: “Biết ngay là ngươi không yên tâm, ngay câu cuối cùng còn muốn dài bẫy ta... Làm như ông đây ngu lầm không bằng. Chuyện lớn như vậy, sao ta có thể nói ra ngoài? Ông đây cũng thật lòng thật dạ muốn tốt cho mấy đứa trẻ kia!"


“Tần Phương Dương, ngươi có phần quá coi thường người khác rồi đó.”

...

Sáng hôm nay.

Đám người Tả Tiểu Đa vẫn đổ mồ hôi như mưa trong phòng trọng lực.

Mà ở Thành Phượng Hoàng, mặc dù áp lực nặng nề như bây giờ, Cục Tinh Thuẫn giống như thanh kiếm sắc bén treo cao nhưng vẫn lộ ra vẻ vui mừng chưa từng có; Đặc biệt là trên mạng càng sôi nổi hơn!

Nguyên nhân không có gì khác, vào tối ngày hôm qua, Cô Lạc Nhạn đã đến Thành An Thái cách Thành Phượng Hoàng chỉ có mấy trắm dặm!

Cô Lạc Nhạn tiến hành buổi biểu diễn đúng kỳ hạn ở Thành An Thái.

Mà hôm nay, chính là buổi biểu diễn chính thức quan trọng nhất của Cô Lạc Nhạn.

Thời gian Cô Lạc Nhạn ở lại Thành An Thái rất ngắn ngủi, tổng cộng cũng chỉ có ba ngày!

Rất nhiều fan hâm mộ của Cô Lạc Nhạn đang thảo luận sôi nổi, lại có điều kiện bắt đầu tiến hành gọi bạn bè nhanh chóng chạy qua bên phía Thành An Thái.

Tả Trường Lộ và Ngô Thiết Giang nhìn mọi người trên đường đang thảo luận, vẻ mặt nóng bỏng, không khỏi đầu óc mơ hồ, không hiểu đang xảy ra chuyện gì

“Từ khi nào... một ca sĩ... mà lại có thể nổi tiếng như vậy?”