“Ha ha ha... có phải là quá xúc động rồi không? Cảm động đến mức không biết nói gì rồi đúng không?”
Tả Tiểu Niệm đảo qua đảo lại trước mặt hắn.
“Không cảm động, không hề cảm động.” Tả Tiểu Đa gần như bật khóc.
Cảm động ư?
Ta không cảm động một tí nào!
“Buổi chiều, bà Hà đã đặc biệt gọi điện thoại cho ta.”
Cái mũi nhỏ thẳng tắp của Tả Tiểu Niệm cau lại, đến †rước mặt Tả Tiểu Đa nguan sát: “Cẩu Đát, ngươi quả là được gớm nhỉ, lại có thể lọt vào mắt của bà Hà... Thật là đáng kinh ngạc!”
Ôm lấy đầu của Tả Tiểu Đa, không ngừng xoa hai tay lên đầu Tả Tiểu Đa, thốt lên: “Cẩu Đát nhà ta lần này thật có triển vọng...”
Tả Tiểu Đa gần như nghẹt thở: “Buông... buông ra...”
Bupl
Đầu của Tả Tiểu Niệm bị cóc một phát.
“Con nha đầu điên kia, buông con trai ta ra, đi nấu cơm đi!”
Tả Tiểu Niệm buông Tả Tiểu Đa ra, nhẹ nhàng đi vào bếp.
Nhưng mái tóc của Tả Tiểu Đa đã biến thành một cái ổ gà rồi, hơn nữa còn là một cái ổ gà của một con gà mái già không yêu cái đẹp nữa chứ.
Bữa tối.
Một chiếc bàn lớn rực rỡ muôn màu, thịnh soạn khác thường.
Tả Tiểu Đa chẳng còn nghị ngợi gì nữa, bất chấp nhai ngấu nghiến, càn quét sách một bữa ăn ngon lành, còn lại Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình, còn có cả Tả Tiểu Niệm đang hào hứng thảo luận về chuyện của đại hội trường học ngày mai.
Ai nấy đều cười thoải mái vui sướng, tràn đầy niềm vui.
'Tóm lại là rất vui sướng.
Tất nhiên là Tả Tiểu Đa cũng rất vui mừng, đây đều là vinh quang của ta! Vinh quang mà ta phấn đấu đạt được!
Nhìn thấy người thân gia đình mình hạnh phúc và thoải mái như vậy, trong lòng Tả Tiểu Đa tràn đây cảm xúc vinh quang, tràn ngập vinh dự, còn cả tự hào.
Rất tốt!
Lờ mờ cảm thấy hình như mình đã bỏ lỡ điều gì đó, thế nhưng, dưới bầu không khí vui vẻ như thế này, Tả Tiểu Đa cũng không nghĩ được nhiều, sung sướng như một chú cún con đang đói thì nhìn thấy bát cơm thơm phức.
Ăn thôi!
Đêm đó, Tả Tiểu Đa đã làm nhiều hơn gấp ba lần so với yêu cầu của Hà Viên Nguyệt!
'Thế cho nên, đã luyện tập một hơi cho đến hai giờ rưỡi giữa đêm.
Tả Tiểu Niệm đau lòng không chịu nổi, hai mắt rưng rưng, nàng đã tận mắt chứng kiến Tả Tiểu Đa không ngừng nghỉ, như thể điên cuồng như ma nhập đánh ám khí ra ngoài, mỗi lần bản ra, đêu phải dùng sức lực toàn thân, từ đầu đến cuối không quá nửa khắc, hai cánh tay và hai vai đều sưng lên như hai chiếc đùi lớn.
Sau đó nghỉ ngơi một tí, khơi thông một tí, rồi lại tiếp tục tập luyện, nỗ lực và chuyên tâm như thế này làm cho
Tả Tiểu Niệm cực kì xúc động.
“Cẩu Đát, hoàn cảnh của ngươi khác với người thường, không cần phải vất vả như vậy.”
Tả Tiểu Niệm đau lòng xoa bóp vai, cánh tay và cổ tay cho Tả Tiểu Đa: “Viêm Dương Chân Kinh mà ngươi tu luyện không giống như người thường, uy lực siêu cấp tề thiên, chỉ đợi khi kỹ năng nâng cao, sức mạnh ám khí sẽ tự nhiên cũng sẽ tăng lên.”
“Ta biết.”
Tả Tiểu Đa bình tĩnh nói: “Nhưng tốc độ không thể tăng lên, uy lực của ám khí nói chung vẫn còn thiếu. Đơn giản chỉ dựa vào nội lực để phát huy sức mạnh mà không có sự phối hợp tốc độ tương ứng, thì uy lực của ám khí cũng không bao giờ có thể đạt tới cấp độ đỉnh cao."
“Ta có thể làm được!”
“Ta bắt buộc phải làm được!”
“Ta nhất định phải làm được!”
Tả Tiểu Đa hít một hơi thật sâu.
Hắn muốn nói rất nhiều, nhưng thậm chí chỉ một lời cũng không nói ra.
Chỉ là tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Tả Tiểu Niệm đứng dưới gốc cây, nhìn hắn với ánh mắt khờ khạo.
'Tên Tiểu Cẩu Đát này!
Bình thường thì mồm mép lém lỉnh, thủ đoạn vô cùng, dáng vẻ có vẻ như rất sợ khó khăn, rất sợ bị đánh, lúc nào cũng mang bộ dạng lười nhác ta không muốn phấn đấu đâu, ta chỉ muốn làm một con cá muối thôi.
Nhưng ai biết rằng bên dưới vẻ ngoài lém lĩnh ấy, lại là một tính cách cứng cỏi không thể bị phá huỷ!
Trên thực tế, hắn không sợ bất cứ điều gì!
Không ngại gian khổ, không sợ mệt nhọc, không sợ bị đánh.
Vì hắn biết rằng mình đã bắt đầu quá muộn, vì hắn biết rằng sau lưng hắn còn có cả một gia đình, ba mẹ hắn, còn cả chị gái hắn!
Đặc biệt là ta, sắp tới ta sẽ gặp một tai họa chết chóc, hắn sẽ phải chịu trách nhiệm về tai họa chết chóc ấy của ta, hắn muốn giúp ta vượt qua tai họa chết chóc. ấy, nếu không đủ thực lực thì sao mà được chứ?
Vì vậy, cấp bách muốn nâng cao thực lực, nâng cao đến cấp độ tột cùng mà hiện tại có thể đạt được!
Lại nghĩ đến cuốn nhật ký vụn vặt rách rưới của Tả Tiểu Đa, trái tim của Tả Tiểu Niệm lại càng thêm đau đớn, nhưng hơn thế nữa là niềm tự hào và kiêu hãnh hơn cả, còn có một cảm giác an toàn không hề sợ sệt.
Với rất nhiều điều mà Tiểu Đa đã làm cho ta, Tả Tiểu Niệm, ngươi còn phải sợ hãi điều gì nữa cơ chứ?
Trong phòng ngủ chính của Tả Gia.
Ngô Vũ Đình dựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn xa xăm bất ngờ.
“Trường Lộ.” “Hả”
“Ta luôn cảm thấy... cả hai chúng ta đều mắc nợ các con."
“Làm gì có nợ với không nợ ở đây chứ.”
Tả Trường Lộ cũng dựa vào đầu giường, sắc mặt cũng có chút nặng nề như vậy, trầm tư nói: “Chúng ta đưa chúng vào thế giới này, nuôi nấng bọn chúng lớn lên, là bậc làm cha mẹ, trách nhiệm của chúng ta đã hoàn thành, làm gì có chuyện nợ nần cơ chứ, chúng ta đã làm tất cả những điều mà những bậc cha mẹ phải làm trên thế giới này, còn làm được nhiều hơn đấy chứ”
“Chúng ta đã sử dụng quan hệ với các anh em cũ để mở đường cho con cái, giành được những cơ duyên mà những người khác thậm chí hoàn toàn không thể tưởng tượng đến được, đây đã là một việc vô cùng quý giá rồi.”
“Ta biết ngươi đang nghĩ gì, nhưng càng nhiều tài nguyên hơn, càng nhiều tiện lợi hơn... vậy đều là không thực tế, đã quá muộn. Phải biết rằng ngươi và ta bây giờ. là những người bình thường, cho dù người thường có chém ngươi và ta một đao, thì cũng sẽ chết như nhau mà thôi, đây vốn là sự bất đắc dĩ của con người.”
“Chúng ta hiện không có cách nào bảo vệ chúng bằng sức mạnh hơn một người cha người mẹ bình thường được. Chúng ta đã lấy ra những năng lực trợ giúp lớn nhất trong điều kiện của chúng ta rồi, phàn còn lại chỉ có thể dựa vào bản thân bọn chúng tự bước đi thôi, bước đi trên con đường của chính chúng nó.”