Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 8




Sau đó Sử Kiến Vương đã mạnh bạo nắm tay cô trở về phòng. Đến khi khoá chặt cửa, anh tàn nhẫn ném cô xuống chiếc giường trắng.

- Anh định làm gì!?

- Không phải chuyện này cô là người rõ nhất sao?

Kiến Vương thô bạo cưỡng hôn cô nhưng Tĩnh Nguyệt không chịu tiếp nhận nụ hôn của anh. Giằng co một lúc cô lại vô tình cắn vào đôi môi của người đàn ông trước mặt.

Anh vì mùi máu tanh nồng mà buông đôi môi của cô ra. Mắt vẫn dán trên người cô, tay quệt vào nơi vừa bị cô cắn, mở lời giễu cợt:

- Ha. Nay cô còn cả gan cắn môi tôi nữa sao!? Tôi cho cô quyền chủ động, cô lại không thích. Vậy thì đừng trách sao Kiến Vương tôi tàn nhẫn!

Dứt câu, anh đã mạnh bạo xé đi chiếc đầm cô đang mặc trên người. Chu Tĩnh Nguyệt lúc này đã sợ hãi, nước mắt cũng vì thế mà tuôn ra. Cô để tay che chắn bản thân rồi khóc lóc van xin.

- Hức... Kiến Vương... Cầu xin anh...

Tuy cô là thật lòng yêu anh nhưng cũng sẽ không vứt bỏ tôn nghiêm mà làm loại chuyện thế này. Tĩnh Nguyệt bây giờ rất sợ, cô không còn dám nhìn thẳng vào mặt Kiến Vương. Cô chỉ nhìn lên trần nhà âm thầm khóc uất ức.

Từ khắc này cô đã biết mình là người thua cuộc, thua trong chính chuyện tình cảm của cô. Không những không có được tình yêu mình muốn, bây giờ đến cả sự trong sạch cuối cùng cô cũng mất trắng...

Trái tim lúc này đau quặn thắt, trong lòng vì sự uất nghẹn mà không nói thành lời. Đôi mắt cô vừa tuôn lệ, vừa đờ đẫn nhìn lên phía cây đèn chùm pha lê.

Tĩnh Nguyệt dành hơn ba năm để yêu anh, cuối cùng chính cô nhận lại những điều thế này... Gương mặt xinh đẹp cố nhắm mắt để quên đi thực tại, đến lúc mệt mỏi cũng dần dần thiếp đi.



Kiến Vương sau khi xong chuyện, anh cũng bỏ cô lại mà bước ra khỏi phòng. Đến khi không khí trong phòng trở về trạng thái ngột ngạt, Tĩnh Nguyệt mới từ từ mở mắt.

Chu Tĩnh Nguyệt lúc này cứ như là con rối mặc cho người khác tiêu khiển, thân thể không cử động nổi. Toàn thân đều xuất hiện những vết hôn mờ nhạt thoắt ẩn thoắt hiện...

Tim cô từ lúc này đã vỡ vụn, tâm cũng trở nên lạnh lẽo. Trước đây cô yêu thầm Kiến Vương là vì hình mẫu ôn nhu, ấm áp của anh. Nhưng sau hôm nay, cô cũng biết được hình mẫu đó không bao giờ thuộc về mình. Chính cô là người đã thua thảm hại... Người không thể yêu, có níu kéo cách mấy vẫn là không thể yêu...

...----------------...

Cảnh sắc đêm hôm nay không còn đẹp như mọi khi, thành phố nhộn nhịp, hoa lệ đều bị màn sương che phủ. Ánh trăng trên bầu trời cũng không còn toả sáng lung linh, ngược lại vầng trăng có chút nhạt nhoà.

Đây có lẽ là đêm trăng tàn, sự suy tàn đó dường như đã làm mất đi vẻ đẹp vốn có của ánh trăng. Cũng vì thế mà ánh trăng trở nên u buồn, cô đơn rồi tĩnh lặng biến mất...

Đêm khuya ở ngoài chỉ còn những ánh đèn đường mờ ảo, thành phố xa hoa đều đã chìm vào giấc ngủ. Lúc này ở căn biệt thự tráng lệ chỉ có mỗi Chu Tĩnh Nguyệt cô là chưa ngủ.

Thân hình nhỏ bé rời khỏi chiếc giường lớn, bước chân nhẹ nhàng đi đến phía tủ lấy một chiếc áo mặc vào. Sau đó tìm kiếm từ các hộc tủ nhỏ có để giấy tờ tùy thân, hộ chiếu. Cô cất vào chiếc túi xách rồi xếp đồ bỏ vào vali.

Từng cử chỉ của cô đều không phát ra một tiếng động nào. Tĩnh Nguyệt rất sợ, cô sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến anh. Cũng sợ khi anh biết được, cô lại do dự không muốn rời đi...

Nhưng trong lòng từ lâu đã biết cho dù có ở lại đây cả đời, cô vẫn không thể có được trái tim của Kiến Vương. Hạnh phúc trước đây cô cố gắng níu giữ cũng không bằng sự quay về của Liễu Tố Kỳ.

Vậy nên hôm nay là đêm trăng tàn, cô nghĩ đêm nay rất thích hợp để rời đi... "Tàn" không những là sự suy tàn của ánh trăng mà đó còn là sự lụi tàn trong tình yêu của cô, tình yêu mà bản thân đã gắng gượng suốt nhiều năm.

Hơn ba năm để yêu thầm, ba năm để ở bên người đàn ông đó. Cuối cùng không có được tình yêu mà cô luôn mong ước, chỉ có những tổn thương mà họ mang lại cùng với một trái tim đầy vết xước...

Coi như Tĩnh Nguyệt không trách số phận, chỉ trách do bản thân ngu ngốc, luôn mang mỗi một chấp niệm đơn phương.



Đêm trăng tàn hôm nay, cô cũng đã nhận ra được rằng không thể nào cứ mãi theo đuổi một người không thuộc về mình.

Đây là lúc thích hợp nhất để cô từ bỏ đoạn tình cảm này mà bắt đầu cuộc sống mới, chấp nhận buông bỏ những chuyện buồn đã qua mà đi tìm một hạnh phúc riêng.

...----------------...

Khi đã chuẩn xong tất cả đồ bỏ vào vali. Chợt ánh mắt cô lại va phải nửa bức tranh kia... Đây chính là vật quý giá mà trước khi rời đi ba mẹ cô đã để lại.

Tĩnh Nguyệt định sẽ đem theo bên mình, nhưng vali lại không đủ chỗ. Cô đắn đo một lúc, cuối cùng cũng đưa ra quyết định sẽ để nửa bức tranh ở lại cùng Kiến Vương...

Coi như đây là món quà quý giá mà trước khi rời đi cô để lại cho anh. Giống như trước khi ba mẹ rời đi đã để lại cho cô. Chu Tĩnh Nguyệt mong anh sẽ trân trọng bức tranh như cách cô đã từng trân trọng.

Cô ngắm nhìn căn phòng gắn bó với mình suốt ba năm một lần cuối rồi xoay lưng rời khỏi. Gương mặt xinh đẹp cứ như vậy mà bước thật nhanh, không dám ngoảnh đầu nhìn lại...

Trong căn biệt thự lúc này Sử Kiến Vương đã ngủ. Anh không hề hay biết trong đêm trăng tàn đã có một người con gái yêu anh rất nhiều, người con gái đó vì quá yêu anh mà quyết định rời đi... Đến cuối cùng, cô vẫn giữ đúng như lời hứa. Nhẹ nhàng biến mất khỏi cuộc sống của Kiến Vương, trả anh về với người mà anh yêu.

Từ nay, hai người sẽ không còn dính dáng gì đến nhau. Anh đi đường anh, cô đi đường cô. Nếu có vô tình chạm mặt thì cả hai sẽ vờ như không quen biết rồi đi lướt qua đối phương.

Bóng lưng nhỏ bé ấy cứ như thế mà khuất sau màn đêm mờ mịch. Không ai biết khi bước ra được cánh cửa lớn của biệt thự, cô đã khóc rất nhiều. Đến khi đã lên được taxi, cô vẫn còn khóc. Khóc vì tình yêu đơn phương, vì sự cố gắng nhiều năm cũng chỉ đổi lấy những vết thương khó lành.

Chu Tĩnh Nguyệt ngắm nhìn bầu trời đêm rồi lại thấy ánh trăng tàn đêm nay thật giống cô, vừa u buồn, vừa tĩnh lặng. Có lẽ ánh trăng đêm đang cùng cô trút đi sự đau thương nên mới nhạt nhoà, không toả ra ánh sáng rực rỡ như mọi khi...

Ánh trăng tàn cũng có thể là nói lên lời chào thay cô. Sau đêm nay, Tĩnh Nguyệt sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Ở một nơi không có anh, nơi mà cô có thể quên đi những kí ức đau buồn. Một nơi nào đó cô tự học cách yêu bản thân, tự tìm kiếm cho mình một hạnh phúc.