Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 5




Chu Tĩnh Nguyệt nhận được cái gật đầu của anh, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô đi đến dọn dẹp những mảnh thủy tinh do mình làm vỡ. Sau đó cũng xoay lưng bước về phòng trả lại không gian riêng tư cho hai người họ.

Lúc này không ai biết khi cô nói chuyện với anh đã mạnh mẽ và cứng rắn thế nào. Chỉ khi vừa trở về phòng đóng khóa cửa, Tĩnh Nguyệt đã ngồi thụp xuống khóc nức nở.

Tuy trái tim cô đau quặn thắt, trong lòng cảm thấy uất nghẹn. Nhưng vẫn không dám khóc lớn vì cô rất sợ người khác sẽ thấy được gương mặt thảm hại của mình lúc này.

Ai lại không buồn khi tận mắt nhìn thấy người mình yêu nắm tay một người khác chứ... Tĩnh Nguyệt cũng là người như vậy, cô cũng biết đau, biết buồn khi thấy anh ôn nhu, ấm áp nắm tay Tố Kỳ bước vào nhà. Không những như thế, anh còn muốn cô nhường căn phòng đang ở lại cho cô ấy...

...----------------...

Tĩnh Nguyệt do mệt mỏi nên đã ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh giấc thì bầu trời cũng đã gần tối. Nếu so với trước đây cô vẫn sẽ tự nhiên mà rời khỏi phòng, có thể làm những điều mà bản thân thích.

Nhưng bây giờ chỉ cách một cánh cửa cô vẫn có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của hai người kia. Bản thân không biết từ đâu lại trở nên tự ti, không đủ can đảm để bước ra ngoài...

- Kỳ Nhi. Nửa bức tranh kia đợi anh lấy lại, anh sẽ tặng cho em.

- Kiến Vương. Thật tốt khi anh không vì chuyện trước đây mà vứt bỏ em.

Tuy cửa phòng của cô đã khoá nhưng Chu Tĩnh Nguyệt vẫn nghe rõ từng câu từng chữ ngoài kia.

Ở chung một căn nhà nhưng người dư thừa lúc này lại chính là cô... Ba năm cố gắng cuối cùng cũng không bằng một ngày quay về của người đó. Coi như mọi thứ mà cô vì anh mà thay đổi, bây giờ cũng không còn ý nghĩa...

...----------------...

Tĩnh Nguyệt nghĩ lúc này họ cũng đã không còn ở nhà, cô từ trong phòng nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài.

Bầu không khí trong nhà cũng ngột ngạt không khác gì trong phòng của cô. Chu Tĩnh Nguyệt đi đến phía bàn ăn ngồi thẫn thờ ở đó thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

- Tiểu Nguyệt Nguyệt, cậu có ở nhà không?



Cô nghe thấy giọng nói ngọt ngào phát ra từ phía ngoài cửa liền biết đó là Hoa Xán. Tĩnh Nguyệt đứng lên phấn chấn lại tinh thần, trên gương mặt xinh đẹp cố nở nụ cười tươi tắn bước ra mở cửa.

- Xán Xán, cậu đến đây có việc gì sao?

- Bách Dương trở về rồi, cậu vẫn chưa biết?

Chu Tĩnh Nguyệt nghe cô bạn thân của mình hỏi như thế cũng ngây thơ lắc đầu.

- Cậu chưa biết cũng phải. Bách Dương chỉ nhắn nhờ tớ nói với cậu tối nay nhớ tham dự tiệc của Tôn gia.

Đường Hoa Xán nhìn cô rồi lại nở nụ cười nói tiếp:

- Nên bây giờ tớ mới xuất hiện ở đây. Nào, cậu mau lên xe tớ dẫn cậu đi lựa trang phục.

Cô nàng nắm tay kéo cô về hướng xe của mình. Đi được hai bước, Tĩnh Nguyệt lại dừng chân nói nhỏ:

- Vậy còn Kiến Vương, anh ấy...

- Kệ anh ta! Chúng ta cứ đi thôi.

...----------------...

Sau khi cả hai cô gái chuẩn bị xong tất cả, Hoa Xán cũng lái xe chở cô đến Tôn gia. Vừa bước vào đại sảnh, cả hai đã choáng ngợp trước một bữa tiệc lộng lẫy, nguy nga.

Đường Hoa Xán kéo tay Tĩnh Nguyệt đi đến phía quầy bánh ngọt. Tất cả những món ăn ở đây, cô nàng chỉ thích nhất mỗi bánh ngọt.

Lúc cả hai đang lấy món ăn thì sau lưng cô lại xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Chu Tĩnh Nguyệt vừa xoay người, mặt cô đã đụng phải đối phương.

- Thật xin lỗi... Là cậu!?

- Cậu không sao chứ?



Cô nghe người đó hỏi liền lắc đầu, người con trai đứng đối diện nở nụ cười tươi rồi đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tĩnh Nguyệt.

- Nguyệt Nguyệt, hình như... Cậu cao hơn một chút rồi.

- Bách Dương, cậu mới về mà đã vội xoa đầu cậu ấy rồi.

Lúc này Hoa Xán mới mở lời hỏi trêu chọc đối phương. Vì do Người đó cao hơn hai cô gái cả một cái đầu nên Tĩnh Nguyệt chưa nhìn được dung mạo sau nhiều năm của người đang đứng trước mặt.

Gương mặt xinh đẹp nhẹ nhàng hướng mắt nhìn lên liền thấy một gương mặt thư sinh đang mỉm cười nhìn cô. Người con trai đó không ai khác chính là Tôn Bách Dương - con trai thứ hai của Tôn gia và cũng là người bạn chơi thân nhiều năm của cô với Hoa Xán.

- Sao vậy? Có phải lâu năm không gặp... Bây giờ nhìn thấy tớ ở đây, cậu bị u mê trước vẻ đẹp này rồi?

Chu Tĩnh Nguyệt nghe như thế, cô nở nụ cười tươi rồi lại cất lên giọng nói trong trẻo.

- Phải phải. Sau nhiều năm không gặp, giờ cậu đã chững chạc hơn nhiều.

- Hai cậu định diễn cảnh này đến ngày mai sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt. Tớ đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thôi.

Đường Hoa Xán vừa dứt lời đã kéo tay cô rời đi. Bách Dương chỉ nở nụ cười ấm áp đi phía sau hai người họ.

...----------------...

Mọi hình ảnh lúc nãy không biết từ đâu mà lại vô tình lọt vào mắt Kiến Vương. Bạn thân anh đứng kế bên cầm ly rượu đi đến, vừa nhìn liền biết người đàn ông này là hướng mắt về phía nào.

- Thế nào? Cậu biết người mà tôi nói chưa?

- Là em trai cậu, Tôn Bách Dương!?

Bách Điền nhấp một ly rượu đỏ nhìn về phía ba người họ rồi từ tốn nói:

- Thằng nhóc đó yêu thầm Tĩnh Nguyệt lâu rồi... Lần này trở về, nó không muốn từ bỏ.