Khúc Trăng Hoạ Nguyệt

Chương 3




Tuy trong lòng buồn tủi, trái tim vì những lời nói lạnh lùng của anh mà bị tổn thương. Nhưng trước giờ cô luôn là người mạnh mẽ, không bao giờ dễ dàng từ bỏ. Bàn tay lau nhẹ đi những giọt lệ còn đọng lại ở khoé mắt, rồi lại mỉm cười như tự an ủi bản thân.

Tĩnh Nguyệt xoay lưng bước vào bếp pha cho anh một ly nước chanh để giải rượu. Cô lúc nào cũng vậy, luôn là người chủ động quan tâm Kiến Vương, luôn biết những điều mà anh làm. Nhưng người đàn ông ấy ở chung với cô ba năm, đến một câu hỏi thăm hay quan tâm cũng không có...

...----------------...

*Cốc...Cốc*

- A Vương... Anh mau uống nước chanh giải rượu đi. Uống nhiều rượu như vậy sẽ rất khó chịu.

- Tĩnh Nguyệt, tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu đây!? Tôi đã không yêu cô rồi thì cô cũng không cần phải nhọc lòng mà quan tâm đến tôi!

Kiến Vương mang tâm trạng không vui, ngồi tựa lưng vào thành giường. Nghe thấy tiếng nói của cô, gương mặt đang tức giận lại càng cau có, khó chịu.

Chu Tĩnh Nguyệt nghe anh nói, cô nhẹ nhàng đặt ly nước lên bàn. Sau đó lại nhỏ nhẹ cất lời:

- Không phải anh vẫn cố chấp yêu chị ấy sao? Vậy thì anh cũng không thể cấm cản em cố chấp yêu anh được.

Sử Kiến Vương nghe được lời nói của cô, anh tức giận đứng lên. Mặt đối mặt với Tĩnh Nguyệt, gằn giọng nói:

- Cô không có tư cách nhắc đến cô ấy! Nếu cô đã tốt như vậy thì trước đây đã không dùng thủ đoạn cướp đi nửa bức tranh kia.

Tĩnh Nguyệt nghe anh nói, gương mặt đang bình thản lại trở nên có chút khó chịu... Trước đây Chu gia có nửa bức tranh, sau này ba mẹ cô thấy đẹp nên mới tặng cho cô.

Tuy bức tranh chỉ có một nửa nhưng vẫn không thể nào làm mất đi vẻ đẹp thơ mộng của khung cảnh trong tranh. Vậy mà nghĩ thế nào cũng không nghĩ đến Kiến Vương là người giữ nửa bức còn lại.

- Nửa bức tranh kia là của Chu gia để lại. Lúc ấy em cũng không biết là anh cũng có nửa bức...

*Choang...*



Sử Kiến Vương nghe lời giải thích của cô như chạm đến điểm giới hạn. Anh mạnh bạo hất ly nước chanh xuống đất. Ly nước bị tác động mà vỡ thành từng mảnh, nước ở trong ly cũng vì thế mà đổ khắp sàn nhà.

- Cô nói cô không biết!? Chính mắt tôi thấy cô đem nửa bức tranh đó để cho Kỳ Nhi biết. Vậy mà lại nói một câu không biết, cô nghĩ Sử Kiến Vương tôi sẽ tin sao!?

Chu Tĩnh Nguyệt vì tiếng động vừa rồi mà có chút sợ. Cảm xúc vì tức giận, uất nghẹn trong lòng không thể bộc lộ mà đôi mắt xinh đẹp túa ra những giọt nước long lanh.

- Em trước giờ là như vậy. Nếu bản thân nói có là có, không có chính là không có! Chu Tĩnh Nguyệt em sẽ không đê tiện đến mức dùng mọi thủ đoạn để cướp đi nửa bức tranh kia của anh.

Kiến Vương không để lời cô nói vào tai. Anh đứng trước mặt cô, lạnh lùng thốt lên từng chữ:

- Nếu cô yêu tôi vậy thì đem nửa bức tranh kia đưa cho tôi đi.

Cô mím chặt môi để kìm chế không cho những giọt nước mắt sắp tuôn ra. Đối với Tĩnh Nguyệt cô có thể khóc trước nhiều người nhưng chỉ duy nhất trước mặt Kiến Vương cô lại không muốn khóc.

Tĩnh Nguyệt không muốn bộc lộ sự yếu đuối trước mặt anh. Cho dù có khóc nhiều lần để được chú ý thì người đàn ông đó cũng sẽ vờ như không thấy, hờ hững lướt qua cô.

- Em có thể làm mọi thứ cho anh, đem thứ tình yêu mà bản thân có được cho anh...

Chu Tĩnh Nguyệt ngưng một chút, cô cố giấu những cảm xúc buồn tủi, uất nghẹn trong lòng mà nhẹ nhàng cất lời van xin:

- Chỉ duy nhất nửa bức tranh kia em không thể đưa cho anh được.

Tĩnh Nguyệt cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh đã vỡ rồi xoay lưng bước ra khỏi phòng. Bây giờ Kiến Vương chính là người mà cô sợ phải đối mặt nhất...

Chu Tĩnh Nguyệt không sợ sự lạnh nhạt, vô tâm của anh. Thứ cô sợ nhất lại là những lời nói tàn nhẫn được thốt lên từ chính miệng người đàn ông này.

Sử Kiến Vương có thể vì Liễu Tố Kỳ mà không ngần ngại thốt lên những lời nói làm cho cô đau lòng. Anh mỗi ngày đều chán ghét cô, Tĩnh Nguyệt cứ như vậy mà mỗi ngày lại có thêm một vết thương. Dần dần vết thương đó càng sâu rồi để lại một vết sẹo khó có thể chữa lành...

...----------------...



Chu Tĩnh Nguyệt sau khi trở về phòng, cô không còn tâm trạng để làm việc. Cứ như thế mà ngả lưng lên chiếc giường lớn, nhắm mắt lại muốn quên đi những chuyện không vui.

"A Vương..."

"Tố Kỳ bệnh rồi, cô ấy cần tôi ở bên chăm sóc. Có chuyện gì thì nói sau đi."

...

"Không ngờ Chu Tĩnh Nguyệt cô lại là con người tâm cơ như vậy."

...

"Thật sự không phải em..."

"Cô im miệng!"

...----------------...

Cô vì nhớ lại những kí ức đau buồn mà giật mình tỉnh giấc, vầng trán cũng vì thế mà lấm tấm không ít mồ hôi. Ở đây ba năm, không có đêm nào cô được ngủ trọn giấc.

Tĩnh Nguyệt rời giường đi đến ban công ngắm nhìn cảnh trời về đêm. Tiếng gió liêu xiêu thổi nhè nhẹ đã giúp tâm trạng của cô thoải mái đi đôi chút.

Bất giác, đôi mắt lại hướng về phía dưới lầu. Kiến Vương rất nhanh đã khởi động xe rời khỏi nhà. Cô vừa nhìn đã biết anh là gấp gáp đi tìm Liễu Tố Kỳ.

Đến khi chiếc xe của anh khuất sau màn đêm mờ mịch. Cô cũng xoay lưng trở về phòng. Gương mặt xinh đẹp không còn biểu hiện cảm xúc vui hay buồn, đáy mắt cũng không còn khóc.

Chu Tĩnh Nguyệt lúc này chỉ có một gương mặt lạnh nhạt. Tâm của cô đã lạnh, tình yêu cũng vì thế mà không còn tràn đầy sức sống.

Từng ngày trôi qua, trái tim lại có thêm một vết nứt. Tĩnh Nguyệt cô không còn sợ mất đi thứ tình yêu không đáng có này nữa. Nếu trái tim có vỡ vụn thì cũng là lúc tình yêu trong lòng cô từ lâu đã không còn...