Khúc Mưa Tan

Chương 5






Bà Linh phút chốc cau mặt lại. Sau một phút suy nghĩ trong im lặng, bà quay ngoắt sang phía đứa con gái vẫn đang còn ngây người ra vì chẳng hiểu chuyện gì. Trong khi đó, chàng trai lại đầy vẻ quyết tâm, hai tay nắm chặt, đôi mắt hướng về phía mẹ Ky với sự thành khẩn và chân thành. 
-Chuyện này là sao hả Ky??? – một tiếng hét vang trời phát ra từ sự tức giận đang bốc cháy ngùn ngụt của bà Linh. 
-Con…con…con không biết. Anh ta bị điên rồi. – Ky trả lời trong sự hờ hững vì bản thân vẫn chưa thể lấy lại được bình tĩnh. 
-Không biết ư??? Tao khó nhọc nuôi mày ăn học thành người để giờ mày đi làm cái việc bôi tro trát trấu vào mặt tao thế này hả?????????? 
-Mẹ khoan tức giận đã. Đợi con một chút. 
Nói đoạn, đôi mắt Ky ánh lên một sự phẫn nộ, cô nàng cúi người xuống, cầm lấy cổ áo của chàng thanh niên vừa phát ngôn bừa bãi lôi xềnh xệch vào trong nhà. Thật đáng ngạc nhiên khi một chàng trai cao to vạm vỡ như vậy lại ngậm bồ hòn làm ngọt để cho Ky- một cô nàng người mảnh mai như ngọn cỏ lau trước gió lôi đi. Dù còn nhiều kinh ngạc nhưng bà Linh vẫn hộc tốc chạy vào nhà theo con. Là người sinh thành và dưỡng dục Ky, bà tin rằng một đứa con gái khôn ngoan như Ky sẽ không bao giờ làm bà phải thất vọng theo cách này. 
Chàng trai sau khi bị Tử Quân lôi vào trong thì đứng như trời trồng, đôi mắt đã có chút e ngại xen lẫn sợ hãi khi bị Quân nhìn chằm chằm, chốc chốc lại thở ra những tiếng thở mạnh biểu hiện sự tức giận đang ở đỉnh điểm. 
-Đứa trẻ nào thế? – Quân hỏi nhỏ nhẹ. 
-… 
-Trả lời tôi nghe coi! Đứa trẻ nào? – Câu hỏi đã được nhấn nhá nhiều hơn. 
-Thì… 
-Thì sao? 
-Con của em chứ sao…
-Con tôi à? Ngạc nhiên nhỉ? Tôi còn chưa biết tôi có con thì sao anh biết được vậy? – Ky nói giọng mỉa mai. 
-Anh đã nghe tất cả rồi! – chàng trai mặt đỏ ngầu, tay nắm chặt, trả lời quả quyết. 
-Nghe gì hả??? – không thể kìm chế được nữa, Ky hét dựng lên. 
-Hôm đó, ở quán cà phê… - chàng trai líu ríu, nói cứ như bị cuộn lưỡi vào trong. Nhìn cũng biết trong mắt cậu thanh nhiên này, Ky là một bà hoàng đầy quyền lực. 

-Cà phê gì hả??? Anh nói chuyện nghe như thằng điên ấy!!! 
-Cái hôm mà em chia tay với lão bác sĩ thực tập môi mỏng ấy, anh đã ngồi đằng sau, im lặng và nghe hết mọi chuyện. Anh đã bật khóc vì thấy em bị người ta đối xử tệ bạc. Dù rất giận em nhưng tình yêu của anh dành cho em quá lớn nên anh quyết định sẽ cưới em thật nhanh, trước khi bụng của em to lên. Anh sẽ coi đứa trẻ như con ruột của mình. Đừng lo lắng nữa. Em đã có anh. Anh sẽ che chở và bảo vệ cho em! – chàng thanh niên đưa hai tay nắm chặt lấy vai Ky, giọng đầy khẩu khí của kẻ trượng phu cao thượng. Cô nàng cứ há mồm nuốt từng chữ, mắt nhấp nháy liên hồi. 
-Cái thể loại gì thế này hả con??? – bà Linh rít lên. 
-Mẹ. Mẹ cứ bình tĩnh. Con đã hiểu mọi chuyện rồi. – sau vài giây bối rối, Ky đã lấy lại được tinh thần và thông tỏ sự việc. 
Nói đoạn, cô nàng xoa xoa đôi bàn tay nhung lụa của mình, hít hà một lượt rồi nhắm thẳng má phải của chàng trai mà giáng vào một cú đấm đầy uy lực. Hành động mang tính chất bạo hành này chỉ xảy ra trong tích tắc làm tất thảy mọi người phải đứng hình. Người ngạc nhiên nhất không ai khác chính là chàng thanh niên đầy cao thượng của chúng ta. 
-Tôi tặng anh một cú đấm mỏng manh vì cái tội hóng hớt, lanh chanh, vô duyên của mình. Anh theo đuổi tôi gần 10 năm trời mà không hiểu được Tử Quân này là người như thế nào hả? Hôm đó tôi chỉ nói như thế để chọc tức tên bác sĩ thôi. Hà cớ gì mà anh tin rồi tới đây ăn nói linh tinh vậy chứ? – Suzuky nói như tát nước vào mặt người thanh niên mắt đã rơm rớm nước. 
-Anh… 
-Anh gì mà anh. Về học lại mẫu giáo nhỡ đi. Tự nhiên dựng chuyện làm tôi lo lắng, da mặt nhăn lại hết cả rồi này. Quá sức bực mình. Cho anh 5 giây. Sau 5 giây mà không biến khỏi mắt tôi thì từ nay đừng hòng tôi cho anh theo đuổi. Biến! 
Hành động đuổi khách như đuổi tà của Ky khiến bà Linh cũng phải ái ngại vài phần. Đang định khuyên can đứa con gái đỏng đảnh của mình đừng nên làm chuyện khiến người khác tổn thương thì đùng đùng chàng thanh niên phóng như bay ra cổng, để quên luôn cả đôi giày Converse mới cóng nằm lăn lóc trên bậc thềm. Mọi chuyện vậy là đã có câu trả lời. Một câu trả lời khiến người ta phải dở khóc dở cười. 
-Mày làm hơi quá rồi con ạ. Thằng nhỏ sắp khóc đến nơi rồi. – bà Linh chậc lưỡi trách Ky. 
-Thế mà anh ta dám tự nhận là con trai cơ đấy! Hở tí là khóc. Chả trách theo đuổi con ngần ấy năm mà chỉ toàn khiến cho con ghét chứ chẳng thương được chút nào cả. – Ky nhăn mặt ca cẩm. 
-Dù sao thì… 
-Mẹ ơi, nhà còn dưa leo không ạ? 
-Làm gì thế? 
-Nãy giờ bị căng thẳng nên da mặt con co nhúm lại rồi, phải đắp dưa leo để trả lại vẻ đẹp hoàn hảo của nó. 
Nói dứt lời, công chúa của chúng ta ngúng nguẩy bỏ vào phòng, để lại bà mẹ với những tràn thở dài đầy ngao ngán. 
…………

Bệnh viện… 
Suốt một tiếng đồng hồ, Mỹ Nhân cứ ngồi thừ trên băng ghế đợi, mặc cho cánh nhà báo vây *** xung quanh dồn dập với những câu hỏi không đầu không cuối. Trong tâm trí cô bây giờ chỉ còn lại nỗi sợ, niềm tiếc nuối và sự dằn vặt khôn nguôi. Không ai dám trách cứ cô cả. Vì nói cho cùng, cô không hề có lỗi. Hành động cứu người của Nhật Khoa là hoàn toàn tự nguyện chứ không hề bị ép uổng. Nhưng, làm sao có thể thoát khỏi cảm giác tội lỗi khi người cứu mình đã không còn khả năng đi lại. Nhân với cậu bạn ấy chỉ là người dưng, vậy mà… 
Đang quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, đột nhiên đám phóng viên đứng dạt sang hai bên để nhường đường cho một người từ đầu đến giờ chưa từng xuất hiện. Một phong thái tự tin và đầy quyền lực toát ra ngay từ những bước đi đạo mạo trên sàn gạch trơn mịn. Nhắc đến đó người ta ắt sẽ liên tưởng tới một quý ông đầy uy lực. Nhưng không, người đang từ từ tiến lại phía Mỹ Nhân lại là một người phụ nữ trung niên, với đôi mắt kẻ đậm che ngoài bởi gọng kính trắng sang trọng và một mái tóc ngắn cắt tém điệu đàng theo đúng kiểu bà đầm thép. Bà sải từng bước đầy chậm rãi nhưng lại mang đến sự mạnh mẽ hùng hồn cho người nhìn theo. Sau khi đã đứng trước mặt Mỹ Nhân, cách cô khoảng chừng 1 mét, người phụ nữ nhíu mày, dùng tay nâng nhẹ gọng kinh lên sát mắt và cất giọng: 
-Cô là Cao Thị Mỹ Nhân? 
-Vâng… - cô trả lời mà lòng thấy bồn chồn đến kỳ lạ. 
-Tôi là mẹ của người vừa mới cứu cô. Chúng ta có thể nói chuyện một lát chứ? – một lời đề nghị đầy nhã nhặn. 
-Vâng… 
Như một kẻ bị thôi miên hoàn toàn, Nhân đứng phắt dậy và đi theo. Mọi người lại xì xào bàn tán. Câu chuyện càng lúc càng rôm rả và khiến người ta tò mò về những tình huống sẽ diễn ra tiếp theo. Riêng Mỹ Nhân, chắc hẳn cô sẽ không thể tưởng tượng rằng, sự việc này chính là nguyên nhân làm cho cuộc đời cô phải rẽ sang một trang mới, đầy sóng gió nhưng rất tuyệt vời… 
Cánh cửa phòng đóng lại một cách lạnh lùng sau khi Honda bước vào, báo hiệu một điều gì đó không hay sắp sửa xảy ra. 
Người phụ nữ tự nhận là mẹ của chàng thanh niên tội nghiệp bước tiếp vài bước rồi đột ngột quay lưng lại.
Một cách nhẹ nhàng, bà đặt tập tài liệu trên tay xuống chiếc bàn cạnh bên, sau đó đôi tay gân guốc vuốt khẽ những sợi tóc rời bỏ vị trí nằm gọn sau vành tai, tháo rời chiếc kính trong suốt khỏi đôi mắt và đặt nó nằm ngay ngắn trên tập tài liệu. Xong đâu đấy, bà tiến tới nơi Mỹ Nhân đang đứng. Ánh mắt đầy trìu mến khiến cô cảm thấy an tâm phần nào. 
-Cô gái… 
-Dạ? 
-Cô có biết… 
-Dạ? 
-Con trai ta… 
-Dạ…? 
-Đã không thể nào đứng lên được nữa… 
-Cháu… 
-Vì cô! 
Hai tiếng “Vì cô” rít lên trong đau đớn và trách móc cắt đứt mọi suy nghĩ đang diễn ra trong đầu Mỹ Nhân. Ngay sau đó là cảm giác ngột thở, tê tái và hoảng loạn khi đôi bàn tay gân guốc của người phụ nữ ấy đã nằm gọn trên cổ của cô.