Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng bình thường khác ở ngôi nhà vẫn luôn được mệnh danh là ngôi nhà ồn ào nhất khu phố. Vào đúng 6h kém 5 phút, giọng nói oanh vàng của bà Linh lại vang lên dõng dạc:
-Honda, Suzuki, Yamaha dậy đi học!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngay tức thì, một đầu tóc như tổ quạ xuất hiện lấp ló trên bậu cửa sổ, kèm theo một đôi mắt lờ đờ vì vẫn chưa ngủ đủ giấc:
-Khổ tâm! Mẹ không cho con ngủ thêm được 5 phút à?
-Cái con này! Tuy nhà mình không giàu có gì cho cam nhưng đã có khi nào tao cho mày nhịn đói hay bắt mày làm việc vất vả chưa hả? Sao khi nào mở miệng mày cũng khổ tâm với khổ tứ thế???
-Kệ chị ấy đi mẹ. Mười mấy năm nay sáng nào chị ấy cũng chào cuộc đời bằng hai từ đó mà. Mẹ nói làm gì cho mệt. – Ky nhanh nhẹn đem chiếc vòng mây cỡ bự ra giữa sân lắc lấy lắc để. Đối với cô, chiếc vòng này như là một vị thần sắc đẹp, nhờ nó mà cô luôn giữ được vòng eo 58cm mà khối người mơ ước.
-Còn mày nữa! Sao ăn rồi mày chỉ biết tân trang cho ngoại hình của mình thôi thế? Học hành thì khi nào cũng lẹt đẹt. Mày đẹp thế để làm gì hả con?
-Thì con giống mẹ thôi! Không phải ¾ chi phí sinh hoạt hằng tháng của nhà mình là để cho mẹ đi spa và mua mĩ phẩm à? – Ky nhỏ nhẹ cãi lại.
-Cái con này! Mày…
-Thôi! Cả nhà yên lặng cho con học bài! Sáng nay con có bài test! – Ha ( Yamaha) cất tiếng làm mọi thứ trở về im lặng. Nói là học bài, nhưng màn hình laptop của cậu nhóc lại hiện lên những vật thể kỳ lạ cứ bay bay và bắn đạn liên tục.
Và đó là một buổi sáng của gia đình vô cùng kỳ lạ này!
Đúng 7h sáng, tiếng chuông giảng đường ngân vang báo hiệu giờ lên lớp. Sinh viên nhanh chóng vào phòng học và ổn định chỗ ngồi. Hôm nay Đa có bài kiểm tra. Thật ra dù không nhác học như Ky nhưng Đa vẫn không thể được đưa vào nhóm chăm học. Bằng chứng là lúc này, cô nàng đang hốt hoảng với đống giáo trình trên tay, chữ nghĩa trong giáo trình thì nhiều vô kể, nhưng trong đầu cô vẫn chỉ là một tờ giấy trắng phau phau. Cũng vì đang mải miết tìm cách cứu vãn tình thế mà Đa không nhận ra được rằng có một kẻ lạ mặt đang tiến lại và ngồi bên cạnh cô. Nơi đáng ra là vị trí của cô bạn thân khắc cốt ghi tâm mà ngày nào Đa cũng phải lắc đầu ngán ngẩm vì mùi hôi nách của cô ấy.
Giảng viên đã đến lớp. Không khí vô cùng im ắng và trật tự. Trong khi lòng Đa thì như mùa bão nổi nước lên. Cô nàng cứ cuống cuồng lên làm kẻ lạ mặt phải chăm chú ngắm nhìn và tự hỏi “Bạn gì kia đang làm hành động gì thế nhỉ?”
Đề bài đã được ghi trên bảng. Mọi người chăm chú viết thật nhanh. Theo như kinh nghiệm, đề của giảng viên này muốn làm được điểm cao thì phải trên 4 mặt giấy. Vì thế một cuộc đua tốc lực đang diễn ra với không khí vô cùng căng thẳng. Riêng Đa thì vẫn ngồi im như phỗng, tay cứng đơ, mắt mở to. Kẻ lạ mặt ngồi bên chốc chốc quay sang nhìn, đôi mắt thoáng nhíu lại khó hiểu, nhưng dù hơi bị phân tâm vì Đa nhưng người này vẫn xử lý xong gần 3 mặt giấy.
Tuy nhiên, sự tập trung của kẻ lạ mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một cơn buồn ngủ bủa vây. Nhiều người sẽ thắc mắc vì sao đang tỉnh táo ngon lành mà đột nhiên lại buồn ngủ nhanh như vậy. Nhưng, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, và nguyên nhân trong trường hợp này…Chính là Đa!
-Con cò bé bé, nó đậu cành tre, đi không hỏi mẹ biết đi đường nào…
Bài hát Con cò bé bé quen thuộc được Đa hát thì thầm một cách say sưa. Chắc các bạn nghĩ Đa của chúng ta thần kinh không ổn định. Nhưng thực tế, đối với Đa, mỗi khi cô nàng căng thẳng và bế tắc thì cách giải quyết duy nhất chính là hát những ca khúc thiếu nhi. Dù có đang căng thẳng đến đâu nhưng chỉ cần hát hoặc nghe một ca khúc thiếu nhi thì mọi thứ sẽ trở nên vô cùng đơn giản.
-Này!
Đa ngạc nhiên quay sang người vừa gọi mình. Trong phút chốc cô nàng thấy tim mình đập mãnh liệt. Một gương mặt xuất thần!!! Ánh mắt ấy, đôi môi ấy, tất cả giống y hệt hình bóng hoàng tử mà bấy lâu nay vẫn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của cô. Một cảm giác thật…
-Này!
Sự khó chịu của kẻ mang gương mặt hoàng tử kia làm Honda nhà ta tỉnh mộng. Cô nàng bối rối hỏi lại:
-Có có…chuyện chuyện…gì…gì…vậy…vậy??? – cứ mỗi lúc tim đập nhanh là Đa lại nói lắp. Và luôn lặp lại một từ hai lần!
-Bạn có thể im lặng và đừng hát nữa không?
-Vì…vì…sao…sao?
-Bạn hát làm tôi rất buồn ngủ!
-Cái…cái…gì…gì…cơ…cơ….
Hơi ngớ người trước sự dở hơi của cô nàng ngồi bên, kẻ lạ mặt khựng lại một chút rồi lắc lắc đầu để xua tan cơn buồn ngủ.
-Em nữ ngồi bàn giữa gần cuối, đề nghị em tập trung làm bài!
Việc cà lăm quá mức cần thiết của Đa đã khiến cô giáo chú ý. Bắt đầu ý thức được sự nhiều chuyện của mình, Đa cố gắng tập trung vào tờ giấy làm bài trắng tin trước mặt. Lòng buồn vô hạn. Theo vô thức, Đa lại hát thầm bài Con cò bé bé…
-Bạn ơi! Làm ơn im lặng!!! ……..Á! Cẩn thận!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
ẦM!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Một sự cố vô cùng hy hữu đã xảy ra khiến tất thảy mọi người phải kinh hoàng…
Chiếc quạt trần đang chạy ngon ơ bỗng dưng buồn đời hạ cánh xuống mặt đất. Và địa điểm tiếp đất gần nhất chính là chỗ ngồi của Cao Thị Mỹ Nhân!!!!
Trong phút chốc, cô không còn ý thức được điều gì ngoài nỗi sợ hãi tột độ. Nếu không được kẻ lạ mặt nhảy bổ tới ôm chầm rồi đẩy sang một bên thì có lẽ giờ đây mọi chuyện đã là một bi kịch…
Bi kịch quạt trần!!!
===============================
Tên cúng cơm: Trần Nhật Khoa
Ai cũng gọi anh ấy là: Bơ sữa
Tính cách: Kỳ cục và vô cùng lạnh lùng
Câu nói cửa miệng: Tôi không thích!
===============================
Có thể bạn thấy sự bắt đầu mang một màu sắc đầy hài hước. Nhưng. Đó chỉ là bắt đầu mà thôi!