Khúc Hát Công Chúa: Cảnh Xưa Liệu Có Còn

Chương 14




31

La Thần và Triệu Đoan Hoa được tạm dừng ở ngoại thành dưỡng thương, đợi vết thương hồi phục tiếp tục xuất phát.

Trong thời gian đó, Vận Nương đánh trống cáo trạng. Sau khi chịu đòn ba mươi trượng, nàng ấy cáo trạng La tể tướng tham ô hối lộ, thao túng thi cử.

Nàng dâng lên từng chứng cứ một, chỉ có một thỉnh cầu: mang theo con trai cùng rời khỏi La gia, làm một người dân bình thường.

Phụ hoàng lại một lần nữa nổi trận lôi đình, hạ lệnh tra xét.

Lại một trận địa chấn chốn quan trường.

Tin tức truyền đến ngoại thành. La Thần phát điên đập đầu vào tường, đập đến mức máu thịt be bét.

Miệng hắn hét lên không rõ ràng: “Nam Bình, ta sai rồi, tha cho ta, ta không nên đứng núi này trông núi nọ, không nên g.i.ế.t phò mã…”

Cai ngục nghe thấy hắn dám to gan mạo phạm công chúa, vội vàng bịt miệng và kéo hắn lên đường hướng về vùng biên cương lạnh lẽo.

Một tháng sau, La tướng bị phán tội lập tức xử tử. Môn sinh từng người thân ai nấy lo, nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn.

Tướng phủ bị tịch thu.

Tướng phủ phu nhân từng cao cao tại thượng nay bị đưa đi lưu đày. Không giống ở chỗ, bà ta và La Thần, một nam một bắc, cả đời này cũng không gặp lại.

Mà Vận Nương cũng ôm đứa trẻ đến cáo biệt ta.

Lúc này, trên khuôn mặt nàng ngập tràn nụ cười chân thành, dịu dàng chơi đùa cùng đứa trẻ trong lòng.

“Tạ ơn công chúa cứu vớt, đại ân đại đức của người ta không bao giờ quên, nhưng ta không có cách nào báo đáp ân tình của công chúa, chỉ có thể ghi tạc trong lòng, đời này làm một người tốt, tuyệt đối không để lại vết nhơ nào cho công chúa.” Nàng ấy thản nhiên nói.

Nếu như ta luôn là một công chúa, tất nhiên sẽ không cần đến báo đáp của nàng ấy.

Nếu ta cần đến giúp đỡ của nàng, thì lúc đó ta cũng đã đi đến con đường cùng, nàng ấy muốn cũng chẳng cứu nổi ta.

Ta cười đẩy cho nàng ấy một cái hộp, bên trong có ít ngân phiếu cùng châu báu.

Ta cười nói: “Đỗ Thập Nương có trăm hòm châu báu, Hồ Vận Nương cũng nên có một hòm. Mong ngươi từ nay về sau đường đi thuận lợi, vạn sự như ý.”

Nàng đỏ hoe vành mắt,ôm đứa nhỏ quỳ xuống: “Điện hạ, ta không cần thứ này.”

“Cầm lấy đi, mở một tiệm thêu cũng cần có tiền, con lớn rồi cũng cần đi học.”

Nàng nhận lấy hộp ngọc, tháo khóa trường thọ ở cổ đứa trẻ xuống: “Điện hạ, ta không cầu mong gì, chỉ mong điện hạ bình an khỏe mạnh, phúc thọ vô song, Vận Nương ở Giang Nam cầu phúc cho người.”

Ta gật đầu, dõi mắt tiễn nàng rời đi.

Cố nhân ở kinh thành này, lại ít đi một người.

Trên đường hồi phủ, ta vòng qua nơi giam giữ thái tử.



Thị vệ ở đó nhìn thấy ta, vội đến thỉnh an.

Ta hỏi hắn, thái tử sao rồi?

Thị vệ thưa: “Thái tử la hét cả ngày, hi vọng ngài đến cứu hắn ra ngoài, còn cầu xin bệ hạ khoan hồng. Điện hạ, ngài muốn vào không?”

Ta lắc đầu, bây giờ vẫn chưa phải lúc.

Bây giờ Lý Thừa Trạch vẫn còn vọng tưởng, vẫn chưa chết tâm với phụ hoàng, cho rằng chỉ cần bản thân nhận sai, phụ hoàng sẽ thả hắn ra ngoài.

Nhưng ta sẽ khiến hắn nhận ra, hắn định sẵn sẽ phải thất vọng.

Đến lúc đó mới là bước đường cùng của hắn.

Đến lúc đó, hắn mới nhận ra, người duy nhất hắn có thể hi vọng chỉ có ta.

“Nói với thái tử điện hạ, ta sẽ cố gắng cứu huynh ấy, bảo huynh ấy bảo trọng thân thể, đừng bỏ cuộc.”

“Vâng!” Thị vệ vui mừng đáp.

Ta rẽ vào một góc rời đi, nghe thấy tiếng hắn nói với một người khác: “Nam Bình công chúa quả thật là một người tốt!”

Ta không nhịn được bật cười.

Khen nhầm rồi.

Có lẽ Nam Bình công chúa của ngày xưa là một người tốt, nhưng nàng đã sớm c.h.ế.t rồi, sống trên đời này, chỉ là một u hồn muốn báo thù mà thôi.

Ta đi đốt tiền giấy trước mộ Tạ Vô Dạng.

Tiền giấy bay phấp phới trong không trung, không chịu rơi xuống.

Ta đứng dậy, khẽ thì thào: “Chàng không chịu nhận, là bởi thù vẫn chưa báo đến cùng sao? Chàng yên tâm, sắp xong rồi, tất cả sắp kết thúc rồi.”

Ta ở trong quán trà gặp nhị hoàng tử Lý Thừa Niên. Hắn mặt đầy vui mừng, cúi người hành lễ với ta.

Trước khi hắn xuất phát đi Phủ Châu, ta đã nói với hắn chặng đường này không hề bằng phẳng, để quân của hắn phân làm ba đường, một toán đi đường thủy, một toán đường bộ, toán thứ ba là hắn dẫn đầu cải trang đi riêng.

Hắn vốn nghĩ thường phục đi riêng mới là nguy hiểm nhất, nhưng trải qua một trận ám sát, mới hiểu được, bị người khác nhìn thấy mới là nguy hiểm nhất.

Nhân lúc loạn lạc, hắn thay quần áo bình thường rồi xuất phát. Suốt chặng đường, hắn dựa vào sự giúp đỡ của người phủ công chúa, thuận lợi đến được Phủ Châu.

Chặng đường ấy gian nan nguy hiểm như thế nào không cần nói. Vậy mà tên đần này sau khi vào được Phủ Châu liền thả lỏng cảnh giác, nhẹ dạ tin người, suýt chút nữa bị lừa bán làm tiểu quan*, may có người của ta phát giác ra kịp thời cứu về.

Lúc được giải cứu, hắn còn hỏi: “Sao Phủ Châu lại có nhiều nam phong* thế này?”

(*Tiểu quan: kỹ nam, mại d.â.m nam. *Nam phong: đồng tính luyến ái nam.)

Trải qua hỗn loạn của Phủ Châu, người dân chỉ mong có thể sống sót, mà trò chơi của bọn quyền quý ngày càng biến thái. Đây là điều mà một hoàng tử được nuôi dưỡng cưng chiều trong cung cấm không biết được.

Sau này trên đường trở về, lại càng khó khăn gấp bội. Những thăng trầm của đoạn đường này khiến ta hiểu ra, người trước mặt chỉ là một tên vô dụng.

Mà chỉ vì thân phận hoàng tử của hắn, giờ đây hắn lại trở thành người có lợi thế nhất trở thành thái tử.

Ta không phục.

Người như vậy nắm quyền, nước nhà lại có bao nhiêu Phủ Châu xuất hiện đây? Phụ hoàng thật sự không biết sao?

Ta cười nói: “Không phải việc khó gì, đệ cũng xem như giúp ta báo thù.”

Nhị hoàng tử sắc mặt ngưng lại: “Hoàng tỷ xin nén đau thương, tỷ phu vì người dân Phủ Châu vào sinh ra tử, dân chúng Phủ Châu sẽ không quên ân đức của huynh ấy. Phụ hoàng đã quyết định hạ chỉ ban cho tỷ phu một danh xưng thỏa đáng, rất nhanh thôi tỷ sẽ nhận được.”

“Như vậy thì tốt quá rồi! Sau này nếu hoàng đệ có chỗ nào cần ta giúp thì cứ việc nói, ta nhất định sẽ cố gắng hết mình.”

“Hiện tại có một việc, không biết hoàng tỷ có thuận tiện không?”

“Có chuyện gì? Nói nghe thử xem nào.”

“Đệ…đệ nên cưới vợ rồi. Đệ muốn cưới nữ nhi của Trần đại tướng quân Trần Cẩm Tú làm chính thê, không biết phụ hoàng có đồng ý không.” Nhị hoàng tử hai mắt sáng ngời.

Ta không nhịn được bật cười.



Quả nhiên người đã có quyền lực ắt càng muốn có nhiều quyền lực hơn.

Nhị hoàng tử không ngoại lệ, ta cũng không ngoại lệ.

Ta gật đầu: “Tất nhiên là được. Trước đây, ta và nữ nhi của Trần đại tướng quân từng có giao tình. Nàng ấy mặc dù xuất thân võ tướng thế gia, nhưng lại thích người học văn nho nhã. Nếu đệ thật sự muốn chiếm được trái tim của nàng ấy, chi bằng bắt đầu bằng từ phú (một thể loại văn học thời cổ xưa).”

“Đệ hiểu rồi, cảm ơn hoàng tỷ chỉ dạy.”

32

Nhị hoàng tử vội rời đi.

Ta hẹn gặp Trần Cẩm Tú, kể lại sự việc hôm nay như chuyện cười hàng ngày.

Trần Cẩm Tú kiêu hãnh nói: “Nam nhân trong thiên hạ đều như thế, muốn giành được trái tim của nữ nhân, thật sự xem nữ nhân là món hàng sao? Bị họ giành qua giành lại.”

Nàng ấy nói đúng.

Nhưng lúc ta vuốt vuốt lưng nàng, nàng ấy đau rụt người lại.

Trần tướng quân trọng nam khinh nữ, chỉ cần nhi tử phạm lỗi, sẽ đổ đòn roi lên nữ nhi, để nhi tử ghi nhớ lâu hơn.

Đây là điều ta không hiểu nổi.

Ai phạm lỗi, ông ta nên đánh người đó mới đúng chứ! Tại sao đệ đệ phạm lỗi lại quay ra đánh tỷ tỷ?

“Lại vừa bị đánh đúng không? Muội cứng miệng, nếu ta là muội đã đồng ý nhị hoàng tử, đến lúc đó có thù báo thù, có oán báo oán.”

“Nhưng…nhưng muội không thích hắn.” Trần Cẩm Tú thẳng thắn nói.

Nàng ấy trong sạch như nước, không như ta, lòng dạ đã vấy bẩn.

Ta cười: “Hôn sự của hoàng tử, từ định thân đến thành hôn nhanh cũng mất nửa năm, nhanh thì mất hai ba năm, khoảng thời gian dài như vậy, biến cố gì cũng có thể xảy ra, đúng không?”

“Sẽ xảy ra biến cố gì?” Trần Cẩm Tú nhìn ta.

Ta nhẹ giọng nói bên tai nàng ấy: “Làm một góa phụ cao quý, được không?”

Ánh mắt Trần Cẩm Tú sáng lên. Ta và nàng ấy móc ngoéo ngón tay.

“Một lời đã định, tỷ không được lừa muội đấy. Mặc dù tài văn chương muội không giỏi, nhưng công chúa điện hạ, người không đánh thắng được muội đâu.” Nàng ấy rất tự hào.

Tự hào giống Tạ Vô Dạng của ta.

Ta cười: “Đúng, ta đánh không thắng được muội, Trần tiểu tướng quân.”

Nàng ấy cười sáng lạn, ta lòng đầy nhớ thương.

Tạ Vô Dạng của ta, cũng từng tự hào nói như vậy, ta đánh không thắng chàng, nhưng chàng đã không còn nữa rồi.

Sau đó, nhị hoàng tử đến phủ tướng quân tìm Trần Cẩm Tú, lại nhìn thấy nữ tử mà bản thân luôn nhớ thương bị phụ thân đánh đòn roi, làm hắn chấn động và kinh sợ một hồi lâu.

Hắn tức giận đứng ra ngăn cản, nhờ đó có được trái tim của Trần Cẩm Tú.

Trần tướng quân cũng chủ động nhận sai, uống rượu trò chuyện với nhị hoàng tử, hai bên cũng rất hợp nhau.

Trần Cẩm Tú hoàn thành nhiệm vụ, như trút được gánh nặng.

Nàng ấy và nhị hoàng tử ước định chung thân.

Nhị hoàng tử cho rằng bản thân cứu vớt được nàng, lại càng thêm yêu thương bảo vệ nàng.

Mà nàng ấy ngày hôm đó quay về đánh cho người em trai vô dụng một trận, trước mặt Trần đại tướng quân đang tức giận, tự hào nói: “Cha, người luôn nói nữ nhi vô dụng, thế nhưng trèo lên được chỗ dựa hoàng gia lại là nữ nhi, không phải nhi tử.”

“Phải biết rằng những ngày sau này, con trở thành vợ của nhị hoàng tử, trong bụng có thể mang thai long tôn (cháu vua), mang đến vinh quang cho người cũng là con và con của con.”

“Đệ đệ thường ngày toàn làm những điều xằng bậy, sẽ trở thành vật cản đường của hoàng tử, nếu người vẫn muốn để con trèo lên cành cao là nhị hoàng tử, vậy nhớ quản đệ đệ cho tốt.”

Trần đại tướng quân tức giận: “Nói bậy, nếu như ta không phải đại tướng quân, nhị hoàng tử thèm để mắt đến con sao?”

Trần Cẩm Tú cười: “Cha, người không biết được thổi gió bên gối lợi hại như thế nào đâu. Vị trí đại tướng quân này của người có thể ngồi vũng mãi được không? Nhìn xem cả nhà La tướng, giờ đây lụi bại ra sao.”



Nàng ấy đang nói, bên ngoài truyền đến tiếng ông chủ của Trấn bảo phường ( cửa hàng châu báu): “Trần đại tiểu thư, có người sai tiểu nhân đến tặng một chuỗi ngọc. Ngài xem thử có hợp hay không, nếu không hợp tiểu nhân mang về sửa rồi đem đến cho người.”

Chuỗi ngọc rất lớn, ngọc thúy xanh biếc, làm Trần đại tướng quân kinh ngạc.

Ông ta cuối cùng ngậm miệng, liên tục thúc giục Trần Cẩm Tú nhanh thử chuỗi ngọc.

Sau này, Trầm Cẩm Tú nũng nịu với nhị hoàng tử: “Điện hạ, cảm ơn ngài đã cứu ta một lần nữa, nếu không ta nhất định bị cha đánh thảm rồi.”

Nhị hoàng tử rất lo lắng, bởi vì chuỗi ngọc giá liên thành kia không phải hắn tặng.

Hắn ý thức được bản thân dường như có một đối thủ rất giàu có, để tránh sinh thêm rắc rối, nhanh chóng dứt khoát xin phụ hoàng ban thánh chỉ (cưới Trần Cẩm Tú).

Phụ hoàng lúc đó nhìn hắn rất lâu, lâu đến mức đỉnh đầu hắn lấm tấm mồ hôi.

Cuối cùng, phụ hoàng đồng ý.

Hắn vui sướng hài lòng quay về nói tin tốt cho Trần Cẩm Tú.

Hắn không biết, hành động đó đã khiến hắn mất đi vị trí thái tử.

Thời gian đó văn võ trong triều đình ngày ngày dâng sớ xin phụ hoàng phong nhị hoàng tử làm thái tử. Phụ hoàng rất do dự, một mặt nghĩ nhị hoàng tử khó mà đảm đương được trọng trách, một mặt lại nghĩ nhị hoàng tử hoàn thành được vài việc lớn, lấy được lòng dân.

Trong lúc người do dự chưa quyết thì nhị hoàng tử lôi kéo cận thần, còn nắm được bình quyền của đại tướng quân.

Điều này phạm vào kiêng kị của phụ hoàng.

Quyền lực của nhị hoàng tử có thể do phụ hoàng giao cho, nhưng tuyệt đối không được do hắn tự thân chủ động bày mưu giành lấy, bởi vì điều đó đại biểu cho lòng lang dạ sói.

Thánh chỉ ấy đã liên kết phủ nhị hoàng tử và phủ tướng quân, nhưng thánh chỉ phong nhị hoàng tử làm thái tử sẽ mãi mãi không bao giờ được ban xuống.

Nhị hoàng tử không biết, vẫn còn đang ngu ngốc đợi chờ.

Thật ngu xuẩn!

Số lần ta vào cung nhiều hơn, không vì gì khác, chỉ vì hiếu kính phụ hoàng.

Phụ hoàng cũng bằng lòng với hành vi của ta, vì ông đã lớn tuổi, người vợ yêu thương bị đẩy vào lãnh cung, con trai trưởng bị phế, con trai thứ hai lộ dã tâm, con trai thứ ba cũng bị phế rồi, chỉ còn lại những đứa con còn quá nhỏ khiến ông nhìn thôi là đau đầu.

Đến bây giờ, chỉ còn có ta có thể kề cạnh bên ông trò chuyện.

Ta cùng ông dùng bữa xong sẽ cùng ông đi dạo, ông lên triều thì ta sẽ tiếp tục đợi ông bãi triều rồi cùng nhau ăn tối, thuận tiện giúp ông xoa đầu, làm dịu chứng đau đầu của ông.

Ông hỏi ta tại sao không về phủ công chúa.

Ta lặng người một lúc mới nói: “Phụ hoàng, phủ công chúa to lớn lạnh lẽo quá.”

Khoảnh khắc đó, dường như ông đồng cảm với ta, cả người cô đơn.

Ta tưởng ta đã lấy được lòng thương của ông, nhưng chẳng bao lâu sau, lễ bộ bắt đầu giúp ta kén phò mã.