Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến

Chương 32




Dương Duy ôm bé con vào lòng. Anh hôn lên mái tóc mong manh của con: “Dương Hạo! Ba thật đáng chết! Ba có lỗi với hai mẹ con con! Con tha lỗi cho ba nha!” Anh bật khóc hu hu.

Có lẽ, trái tim đang chênh vênh của anh rất cần một điểm tựa để anh có thêm niềm tin và động lực nhen lại lửa hôn nhân mà từ lâu anh đã vô tâm để mái ấm dần nguội lạnh.

Một tiếng ba thiêng liêng cứ thế rót vào lòng Dương Hạo khiến bé con vui sướng không thôi. Ở lớp mầm của cậu chỉ có mỗi cậu là không có ba. Cậu cũng chẳng biết vì sao mình lại khác với các bạn? Mỗi lần nghe nhỏ bạn ngồi bên cạnh khoe có ba làm ngựa cưỡi rất ư là sướng, cậu liền ao ước mình cũng có một người ba.

Bây giờ tự nhiên nhặt được người ba vừa từ trên trời rơi xuống, Dương Hạo cười tít cả mắt. Cậu ôm lấy cổ ông chú. Hôn khắp mặt mũi để cảm nhận. Rõ ràng là một người bằng xương bằng thịt. Vậy mà, Dương Hạo vẫn cứ sợ mình mơ, cậu nhìn chằm chằm vào mắt chú: “Chú nói thật chứ?”

Dương Duy bẹo má bé con, anh gật đầu: “Thật!”

Trên môi, trong đáy mắt Dương Hạo lấp lánh nụ cười. Nhưng cậu bé vẫn chưa yên tâm, dặn thêm ông chú: “Chú đừng làm Dương Hạo mừng hụt nha? Hàng ngày con thấy các bạn được ba đưa đi học con thèm lắm á! Nhưng con sợ mẹ buồn, con không có dám đòi.”

Đúng là một đứa trẻ hiểu chuyện. Dương Duy thấy ấm cả lòng. Anh xoa đầu con, nhẹ nhàng hôn lên trán con: “Dương Hạo, ba sẽ bù đắp cho con tất cả!”

“Luôn ở bên con như ba các bạn chứ?”

“Ừm!”

“Cùng chơi trò cưỡi ngựa với con chứ?”

“Ừm! Ba sẽ làm ngựa cho con cưỡi đến chán thì thôi!”

Nụ cười dần nở bung trên gương mặt rạng rỡ của bé con. Cậu kèo thêm: “Dương Hạo cũng thích ôm ba ngủ nữa!”

Anh thơm lên má con, cho con lời hứa: “Ba sẽ ôm con ngủ!”

Bé con phấn khích đứng bật lên khỏi lòng anh, giơ tay lên trời nói thật to cho cả thế giới đều biết: “Từ nay Dương Hạo đã có ba rồi! Dương Hạo có ba rồi! Yaehhhhhh!”

Niềm vui quá lớn của Dương Hạo đánh thức giấc ngủ Ngọc Dao. Lúc cô mở mắt cũng là lúc hai ba con ôm hôn nhau thắm thiết.

“Ba!” Dương Hạo nén vui gọi lên một tiếng ba từ lâu ấp ủ.

Anh bế con cười như vầng thái dương vừa vụt sáng qua làn mây trắng: “Dương Hạo của ba!”

“Con rất yêu ba!”

“Ba cũng rất yêu con!”

“Luôn bên nhau ba nhé!” Dương Hạo giơ ngón út đòi ba móc ngoéo.

“Mãi bên nhau!” Anh móc ngón út mình vào ngón út bé xíu của con.

“Đóng dấu nữa ba ơi!” Cậu bé lại giơ ngón cái lên trước mặt ba.

Anh cười, cụng trán mình vào trán con: “Đã đóng dấu!”

Dương Hạo nhìn hai ngón cái một lớn một bé đã sát sít vào nhau, cậu hài lòng ngửa cổ cười sằng sặc: “Ba ơi, con vui quá!”

“Ba cũng vui nữa!” Dương Duy cười to cùng con. Anh đặt con lên vai: “Dương Hạo, cưỡi ngựa thôi!” Anh làm ngựa phi nhong nhong vài vòng quanh phòng.

Dương Hạo cười vui như nắc nẻ.

Màn nhận con, nhận ba và những lời nói phơi bày tâm can của cả hai cùng nụ cười quên hết đất trời kia rơi hết vào mắt vào tai Ngọc Dao. Trên khóe mắt cô không biết từ lúc nào chảy dài hàng lệ.

Cô nhận ra, niềm vui lớn của con là được có ba để gọi. Cô thấy mình thật ích kỉ nếu bắt ép con từ bỏ niềm vui ấy.

Lặng ngắm hai cha con ôm nhau, hôn nhau, nói cười với nhau, Ngọc Dao tự nói với lòng: phải giữ mái ấm gia đình trọn vẹn này cho con trai. Cô khẽ gọi con: “Dương Hạo!”

Bé con trên vai ba ngoái đầu nhìn về phía có giọng mẹ vừa gọi. Thấy mẹ đang nhìn cậu cười, Dương Hạo reo lên: “A! Mẹ đã tỉnh!” Cậu ôm lấy đầu ba bẻ lái, đòi ngựa phi về với mẹ: “Ba, mau về chở mẹ nữa!”

Dương Duy nhìn vợ, rồi ngẩng đầu nói với mặt trời nhỏ của đời mình: “Ba con mình cùng đi đón mẹ nào!”

Để ngăn mẹ giận dỗi lại đuổi ba đi, Dương Hạo mở lời khoe luôn: “Mẹ, Dương Hạo tìm thấy ba rồi! Từ giờ, mẹ để ba chơi với con nhé!”

Chẳng lẽ lại cự tuyệt lời đề nghị thỏa đáng của con. Cô lén nhìn anh, rồi mân mê đôi má mềm, đôi mắt tràn đầy yêu thương, mỉm cười nói với bảo bối: “Nếu con thích, mẹ cho phép con mang theo ba!”

“Dương Hạo rất rất thích mẹ ơi!”

Cô cười, hôn lên trán con: “Chúng ta cùng về nhà thôi!”

Sáu từ ngắn gọn súc tích nhưng đối với Dương Duy như miếng kim bài miễn tử. Bao nỗi lo phập phồng trước đó lập tức thôi căng thẳng. Anh nắm lấy tay vợ, đôi mắt rưng rưng: “Anh cảm ơn em! Cảm ơn em đã cho anh thêm cơ hội. Dương Duy anh rất biết ơn em!” Anh gục đầu vào lòng vợ khóc như đứa nhỏ vừa tìm thấy mẹ sau bao ngày lạc mất.

Dương Hạo nhìn ba: Rốt cuộc ai là trẻ con?

Ngọc Dao: Hai ba con đều là trẻ mầm non.

Dương Hạo bật cười. Tiếng cười của cậu mãi vang trên triền dốc nhỏ bảng lảng sương chiều miền biên quan. Dương Duy một tay bế con, một tay ôm vợ. Họ lặng lẽ đi bên nhau. Chỉ có bé con là nói cười không ngớt.

Thấy chùm hoa cúc dại ven đường, Dương Hạo đòi trụt xuống khỏi tay ba: “Con muốn hái hoa tặng ba mẹ!” Anh để con xuống.

Bé con hai tay hái đầy hoa. Miệng ríu rít nói cười. Anh khẽ khàng nắm tay vợ. Cả hai nhìn về hướng cậu con trai. Không có lời nào. Chỉ có đôi mắt chứa chan, đầy ắp yêu thương dành cho cậu con trai nhỏ.