Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 8: Bắt Đầu Ấm Ấp




“Anh làm gì vậy?” Tô Ngữ nhíu mày, người này là điên rồi à?

Anh có biết biểu hiện của mình lúc này khủng khiếp như thế nào không? Nếu là người khác chắc chắn bị anh hù chết ngắc rồi .

“cô lấy mặt dây chuyền ngọc bích này ở đâu ra?” giọng nói của Khương Kỳ lạnh băng băng, ngay cả khi hỏi Tô Ngữ, cũng không rời mắt khỏi mặt dây chuyền.

“anh vừa mới đi, thì có ba con hổ tới, hai lớn một nhỏ.”Tô Ngữ vỗ vỗ tay của mình, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Khương Kỳ, tiếp tục nói: "Chỉ là tôi gầy quá, trên người không có mấy lạng thịt, da bọc xương mà, tôi nghĩ chúng nó ngại mỏi miệng, mặt dây chuyền ngọc bích này là do tiểu hổ đưa cho tôi chơi."

Tô Ngữ nói xong một hơi, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Khương Kỳ, cô cười trộm trong lòng, dám ném tôi ở đây, tôi sẽ khiến cho anh lo lắng.

Ai dè, Khương Kỳ nhìn cô từ trên xuống dưới, gật gật đầu, nghiêm túc nói: “ thì ra người gầy còn có ưu điểm này,sau này ăn ít đi một chút, tiếp tục duy trì nhá.”

Tô Ngữ chỉ cảm thấy tức nghẹn họng.

Đây là đàn ông cái gì? Có ai lại cùng vợ mình nói chuyện như vậy không?

Tô Ngữ tức giận quay đầu đi, không thèm để ý đến Khương Kỳ nữa.

Thấy vậy, Khương Kỳ cũng không nói nhiều, đem mặt dây chuyền bằng ngọc đeo vào cổ, nhặt con hươu sừng tấm trên mặt đất lên, xoay người đi ra khỏi thung lũng.

“Đi thôi.”

Tô Ngữ đợi một hồi lâu, không thấy Khương Kỳ đến dỗ dành, mà từ xa nghe thấy giọng nói của Khương Kỳ, quay đầu nhìn lại, Khương Kỳ đã đi tới lối ra của thung lũng rồi.

Sau khi dùng chân đạp hai cái xuống đất cho bỏ tức, Tô Ngữ mới đứng dậy đi ra khỏi thung lũng, người đàn ông này quả thực không đáng yêu chút nào.

Cả hai một trước một sau, nhanh chóng đi về nhà.

Dọc theo đường đi, Tô Ngữ cảm thấy dường như mình đã quên mất cái gì thì phải, khi nhìn thấy Khương Kỳ ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn mặt dây chuyền, Tô Ngữ mới nhớ ra.

Thảo nào cứ cảm thấy quên quên cái gì, hóa ra là mặt dây chuyền bằng ngọc bích này.

Tô Ngữ tiến lên ba bước, vươn tay nắm lấy mặt dây chuyền vào trong tay.

Nhìn bàn tay trống trơn của mình, Khương Kỳ chậm rãi ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Tô Ngữ , "cô làm gì vậy?"

" đương nhiên là cất kỹ rồi. "

Ánh mắt Khương Kỳ rơi vào mặt dây chuyền ngọc bích trên tay Tô Ngữ, anh trầm mặc một lúc, sau đó mới gật đầu nói:" Vậy thì cô cất kỹ đi, tôi đi thu dọn con mồi, đến giờ làm cơm trưa rồi đấy. ”



Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ bước ra sân, sau đó cầm thỏ rừng đi ra ngoài, mãi đến khi không thấy bóng dáng đâu nữa, mới thu hồi tầm mắt.

“Người này, không phải vừa mới rồi, còn rất quan tâm đến ngọc bội hay sao? Sao nói đi là đi vậy?” Tô Ngữ tự lẩm bẩm một mình, cuối cùng chỉ có thể lắc đầu.

Khương Kỳ nhanh chóng đem con thỏ đã được xử lý về, nhìn thấy Tô Ngữ đang đun nước trong bếp, anh đặt thỏ lên thớt.

“Cô cần tôi giúp gì không?” Khương Kỳ hỏi sau khi nhìn quanh trong bếp.

“Vậy, anh đốt lửa đi.” Tô Ngữ đứng dậy, đưa cho Khương Kỳ cây gậy đang cháy trong tay.

Lời nói vừa rồi của Khương Kỳ thật không phải là khách sáo gì, anh không cầm que lửa mà ngồi xuống chỗ Tô Ngữ vừa rồi đang ngồi.

Tô Ngữ chặt thỏ thành từng miếng nhỏ, rồi trần qua nước sôi, để loại bỏ bọt và cặn bẩn.

Ngay khi miếng thịt chuyển màu, Tô Ngữ vội vàng dùng thìa có rãnh để xúc thịt ra. Vớt nước trong nồi ra, đổ ngập dầu rồi cho tỏi, ớt và gừng vào, phi thơm sau đó cho thịt thỏ vào, nếu không có đường thì chỉ xào một lúc là được.

Cô hỏi Khương Kỳ, nhà có rượu không, để đổ một ít rượu vào trong nồi, cuối cùng đổ thêm nửa nồi nước, đậy nắp lại, đun trong nửa giờ, đợi nồi thịt thỏ om* lên thơm phức là được.

* ý chỉ khi nồi nước sôi mà vung lại đóng không khí trong nồi được đẩy ra khiếp nắp nồi va chạm với thành nồi kêu lenh kenh- lạch cạch.

Tranh thủ lúc hầm thịt thỏ, Tô Ngữ đã nấu lượng cơm vừa đủ cho hai người ăn trong một chiếc nồi nhỏ.

Khi ăn, Khương Kỳ ăn rất nhiều, tốc độ nhanh, nhưng động tác lại không hề thô lỗ chút nào.

Tô Ngữ nhìn trộm Khương Kỳ ăn, không ngờ động tác của người thợ săn này lại khá tao nhã tới như vậy.

Khương Kỳ đặt bát đũa xuống, lau miệng, hỏi Tô Ngữ: “Ăn no chưa?”

“Nhìn đủ chưa .” Tô Ngữ vô thức đáp, sau khi nhận ra Khương Kỳ đang hỏi gì, sắc mặt cô liền thay đổi. Hai má ửng đỏ

Tô Ngữ nhìn bát của Khương Kỳ, bên trong sạch sẽ, sau đó lại nhìn bát của cô, cơm trắng óng ánh, chỉ có những lỗ nhỏ do đũa tạo ra.

“vậy cô từ từ ăn đi, tôi đi chặt một ít củi.” Khương Kỳ nói xong liền đi ra ngoài.

Tô Ngữ nhìn bóng dáng Khương Kỳ đi xa, nhớ lại nụ cười không che giấu vừa rồi của Khương Kỳ, khiến cô chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ .

Tập trung vào miếng thịt thỏ, Tô Ngữ sửng sốt vài giây, trong bát đựng thịt thỏ thì còn đầy ắp như chưa được đụng qua, một bên canh rau thì lại sắp hết.

Đưa một miếng thịt thỏ vào miệng, Tô Ngữ cảm thấy đó là miếng thịt thỏ ngon nhất mà cô từng ăn.



Sau khi ăn uống, rửa dáy xong xuôi, Tô Ngữ cảm thấy thực sự rất thoải mái.

Không có zombie, không có động vật biến dị, không có nguy hiểm, không có chém chém giết giết.

Dù gặp phải người mẹ kế “tốt nhất” khi xuyên qua, nhưng giờ thì đã có tổ ấm nhỏ của riêng mình rồi.

Ông chồng mặc dù có chút xấu xí, nhưng là một người tốt.

Tổ ấm này tuy chỉ là mấy túp lều tranh, trong nhà hầu như không có gì ngoài những thứ cần thiết.

Nhưng Tô Ngữ vẫn cảm thấy rất hài lòng, không có gì quan trọng hơn là ổn định và tự do.

Ngồi ở trong sân lười biếng phơi nắng, Tô Ngữ thoải mái nheo mắt một cái, nếu có em trai của mình ở đây thì tốt.

Nghĩ đến ánh mắt quan tâm của Tô Ngôn , trong lòng Tô Ngữ lại ấm áp.

Vừa lúc Khương Kỳ đi chặt củi về, Tô Ngữ lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh anh, do dự một hồi lâu, nhưng không biết nên nói như thế nào cho phải.

“Muốn nói gì thì nói đi.” Khương Kỳ nhìn bộ dạng xoắn xuýt của Tô Ngữ, trong mắt hiện lên ý cười.

Tô Ngữ nhắm mắt lại, lớn tiếng nói: “Tôi muốn đón em trai tôi tới đây được không.”

“Là Tô Ngôn?” Khương Kỳ nhíu mày.

Tô Ngữ ngạc nhiên, “Anh biết?”

“Còn ai ở trong cái thôn này mà không biết về con khỉ nhỏ gầy gò, cả ngày làm việc sau lưng cô chứ?”

“Có được không?” Tô Ngữ đầy mong đợi nhìn Khương Kỳ.

“Tôi không có ý kiến.” Khương Kỳ nói một cách đấy tùy ý.

Không đợi khóe miệng Tô Ngữ cong lên, Khương Kỳ nói thêm,“Nhưng cô nghĩ cha cô và mẹ kế cô sẽ đồng ý sao?”

Chắc chắn không, sau khi nghe xong lời của Khương Kỳ, khóe miệng Tô Ngữ lập tức rũ xuống.

Đúng vậy, làm sao cô có thể quên được, là con gái đã có gia đình, rất khó có thể đưa được em trai đi, bất kể là ở thời cổ đại hay thời hiện đại.

Đặc biệt là mấy năm nay, việc trong nhà đều là do Tô Ngôn làm, bây giờ cô đã kết hôn rồi, những nhiệm vụ đó chỉ có thể đổ lên đầu Tô Ngôn, nhà họ Lý sao có thể để cô mang Tô Ngôn đi đươc. ?