Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 30: 30 Lượng Bạc




Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tô An, Tần Liên biết ông đang nghĩ gì, khóe miệng hiện lên một nụ cười sâu xa. “Cha, nhìn xem, chị vừa mới kết hôn, liền xây được một cái sân rộng như vậy, con còn nghe nói, mấy mẫu đất hoang này, đều là chị làm hết đó.”

Sắc mặt Tô An càng thêm khó coi sau khi nghe được lời này.

Hắn nuôi Tô Ngữ nhiều năm như vậy, nhưng ông chưa từng thấy Tô Ngữ có sức lực lớn như vậy, có thể khai khẩn đất hoang làm ruộng, sao trước đây lại không biết giúp đỡ việc nhà?

Nghĩ đến đây, Tô An nhíu mày, chuẩn bị gõ cửa.

Tần Liên thấy vậy, vội vàng tiến lên, “Cha, có dây ở đây, kéo đi, trong sân sẽ nghe thấy.”

Nói xong, Tần Liên vươn tay kéo dây, Tô An liền nghe thấy tiếng chuông rõ ràng reo lên.

Chị em Tô Ngữ đang ở trong sân đang nói chuyện, tiếng chuông lại vang lên, Tô Ngữ không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.

Hai chị em đứng dậy, cùng nhau đi tới cửa, mở cửa nhỏ ra, thì nhìn thấy đám người Tô An.

Vẻ mặt Tô Ngữ ngưng trọng lại, sau đó, lật tức khôi phục lại bình thường, Tô Ngôn đứng ở một bên, sắc mặt tái xanh nhìn Tô An.

Tô An nhìn về phía chị em của Tô Ngữ, hỏi Tô Ngôn: “Khỏe khi nào vậy?”

Tô Ngôn ngập ngừng, không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nhìn Tô Ngữ.

“Hai ngày này mới khỏe.” Tô Ngữ nói.

“Nếu đã khỏe rồi, vậy thì cùng cha về đi. Luôn ở đây với chị gái, thì còn ra thể thống gì nữa?” Tô An nói xong liền định đưa Tô Ngôn về.

Tô Ngữ dừng một chút, rồi lại nói: “Không phải lúc đầu đã nói rõ rồi à, để tiểu Ngôn đi theo con cơ mà?”

Nghe xong lời này, Tô An nhíu mày, ông còn chưa kịp nói thì đã nghe thấy Tần Liên nói.

“Lúc đầu, để tiểu Ngôn đi theo chị là để dưỡng bệnh, bây giờ em ấy đã khỏi bệnh rồi, thì đương nhiên là phải về nhà.”

Bà Lý cũng đồng ý như vậy, Tô An cũng gật đầu theo.

Tô Ngữ nhìn phản ứng của ba người này, trong đầu liền hiện ra một câu: Không phải người một nhà, thì không vào cùng một cửa.

“Để tiểu Ngôn về làm gì?” Tô Ngữ hỏi.



“Đó là nhà của nó, con nói xem nó về nhà làm gì?” bà Lý bĩu môi nói.

“Để nó về nhà làm gì? Cũng không phiền con quan tâm, con cũng chỉ là một đứa con gái đã lấy chồng, còn muốn quản chuyện của nhà mẹ đẻ à? Cha tới lâu như vậy rồi, con một tiếng cha cũng không gọi, là cảm thấy cánh cứng rồi hay gì? ”Tô An khiển trách Tô Ngữ.

“Tôi gọi ông là cha, ông còn mặt mũi mà đồng ý à? Bây giờ tôi với tiểu Ngôn đã ra khỏi căn nhà đó rồi, chúng tôi cũng không tính sẽ quay lại đó đâu. Các người tốt nhất là bỏ cái tâm tư để tiểu Ngôn quay về hầu hạ mấy người đi.”Tô Ngữ lạnh lùng nói.

Nghe vậy, sắc mặt Tô An lập tức đen như đáy nồi, “Mày nói chuyện với cha mày thế à?”

“Vậy ông muốn tôi nói với ông như thế nào?” Tô Ngữ cười nhạo một tiếng.

Tần Liên và bà Lý ở bên cạnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ Tô Ngữ lại có thái độ như vậy với cha mình.

“Đồ con gái bất hiếu, xem tao trừng trị mày thế nào.” Tô An nói xong giơ tay phải lên, đánh vào mặt Tô Ngữ.

Nhìn thấy hành động của Tô An, Tần Liên và bà Lý hai mắt đều lóe lên vui vẻ, bọn họ nên dạy cho cô ta một bài học nhớ đời mới được.

Tô Ngôn bị dọa không biết phải làm sao, muốn tiến lên ôm Tô An, nhưng bởi vì quá thấp, chỉ có thể ôm được đùi của Tô An.

Nhưng không ngờ, không có một tiếng tát nào rơi xuống cả.

Mấy người nhìn về phía Tô An, chỉ nhìn thấy tay phải của ông ta đang bị nắm chặt, mặc kệ ông ta vùng vẫy thế nào, đều không thể nhúc nhích được.

Mấy người nhìn theo bàn tay to kia, thì nhìn thấy Khương Kỳ đang đứng đó với vẻ mặt vô cảm.

Tần Liên và bà Lý đều sửng sốt, Khương Kỳ từ khi thì đến đây vậy?

“Anh muốn làm gì? Anh đối xử với cha vợ như vậy hả?” Tô An cố gắng nhúc nhích nhưng vẫn không nhúc nhích được, ông đỏ mặt, hung dữ nói với Khương Kỳ.

“Tôi không có cha vợ” Khương Kỳ nhẹ giọng nói.

Ngay khi những lời này vừa nói ra, không chỉ Tô An, mà cả Tần Liên và bà Lý đều sững sờ. Ngay cả Tô Ngữ và Tô Ngôn cũng đều sững sờ ngay tại chỗ.

Tô Ngữ nhìn Khương Kỳ, không hiểu ý của hắn, nhưng cũng không nói gì.

Sau khi Tô An có phản ứng, lập tức nói: “Tao gả con gái cho mày, không phải cha vợ vậy là gì?”



Khương Kỳ buông tay Tô An ra, nhẹ nói. “Không phải cưới mà là mua.”

Những người có mặt càng thêm choáng váng, Khương Kỳ không đợi Tô An nói, tiếp tục nói: “Cưới vợ nên có, nhưng chúng ta không có, chỉ có tôi dùng tiền, đưa cho mấy người mua một người vợ, nếu cô ấy đã bị mua rồi, thì chẳng còn liên quan gì tới mấy người nữa. ”

Khương Kỳ nói xong, nhìn Tô An, nói tiếp “Ông nói gả cũng được, phàm là cưới gả thì đều có đồ cưới? Sính lễ của tôi là 20 lượng bạc, các người nên làm của hồi môn bao nhiêu, thì trong lòng cũng có một con số đúng không?”

Tô An chỉ cảm thấy trên mặt như bị lửa đốt, bị người ta trần truồng tát vào mặt, ông đâu còn mặt mũi mà tự xưng là cha vợ nữa?

“Nếu đã như vậy, để Tô Ngôn về với chúng tôi đi.” Tô An vội vàng đổi chủ đề.

Bà Lý cùng Tần Liên không nói chuyện, dù sao thì bọn họ chỉ muốn đưa Tô Ngôn về thôi, có nhận người nhà hay không cũng không quan trọng.

“Có thể.” Khương Kỳ ôn hòa đáp.

Sau khi nghe thấy lời này, Tô Ngôn muốn mở miệng phản bác, nhưng lại nghe thấy Khương Kỳ nói tiếp: “Tô Ngôn tổng cộng đã tiêu 30 lượng bạc của tôi để chữa bệnh, đưa bạc cho tôi xong, là có thể dẫn người đi”

“Cái gì? 30 lượng? Sao Anh không đi cướp luôn đi?” Tô An chưa kịp trả lời, bà Lý đã hét lên.

Ba mươi lượng, nhiều hơn mười lượng so với tiền bán của Tô Ngữ, nếu ba ta có số tiền này, vậy thì còn cần Tô Ngôn làm gì? Trực tiếp thuê người tới hầu hạ là được mà?

“Tô Ngôn là một đứa trẻ, nó còn có thể ăn nhân sâm, tổ yến à? Anh vừa mở miệng đã muốn ba mươi lượng, Tôi xem anh thèm tiền đến phát điên rồi” Liên quan đến bạc, bà Lý không quan tâm sợ hãi với Khương Kỳ hay gì nữa, vì vậy bà đã mở miệng nói lớn.

“Danh sách thuốc chỗ tôi vẫn còn giữ. Bà có thể đến hiệu thuốc trong trấn hỏi. Nếu không lấy được tiền ra, thì đừng nghĩ tới việc đưa em ấy về.” Khương Kỳ nói với Tô An mà không nhìn bà Lý.

Nhà họ Tô, Tô An mới là người làm chủ.

Lúc này sắc mặt của Tô An khó coi không thể tả, có ba mươi lượng bạc đem Tô Ngôn trở về, thì thà rằng ông coi Tô Ngôn chết rồi luôn đi.

Quay đầu nhìn Tô Ngôn, rồi lại nhìn Tô Ngữ đang im lặng ở bên, Tô An nói: “Tiểu Ngữ à, nói thế nào thì, Tiểu Ngôn cũng là em trai của con, trị bệnh cho em trai, sao còn tính toán chi li vậy làm gì?”

“Nó là em trai của tôi, nhưng nó cũng là con trai ông, ông nên nuôi nó mới đúng chứ?” Tô Ngữ cười lạnh nói.

Tô An sửng sốt, trước nay ông chưa từng để ý tới Tô Ngữ, nó nói như vậy, là do ông quá ít để ý đến nó sao?

“Con khốn nạn, mày nói chuyện với cha mày như vậy à? Mau để thằng nhóc hôi hám này về với chúng tao ngay, tiền gì mà tiền.” Bà Lý nói xong để cho Tần Liên kéo Tô Ngôn, muốn rời đi.

Không đợi Tô Ngữ động thủ, Khương Kỳ đã tiến lên, kéo Tô Ngôn về phía sau, đối với bà Lý nói: “Nếu bà không lấy tiền ra, để tôi xem xem, ai dám mang em ấy đi.”