Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 18: Lấy Máu




Đây là nơi trân quý nhất trong không gian— suối linh tuyền.

lần đầu tiên Tô Ngữ bức vào trong không gian, Phì Phì cũng đã nói cho cô biết tác dụng của dòng suối này, tuy không đạt được trường sinh bất tử, nhưng làm tăng tuổi thọ gì đó thì vẫn có thể.

Kiếp trước Tô Ngữ có thể thành công thức tỉnh dị năng, cũng là nhờ vào linh tuyền.

Không chỉ như vậy, cô còn trở thành một đại lực sĩ thật sự, cho dù là dị nhân, cũng không có sức lực mạnh bằng cô.

Linh tuyền còn có một ưu điểm khác, đó chính là có thể loại bỏ tạp chất ra khỏi cơ thể người.

Mỗi ngày chỉ cần dùng một giọt, thì có thể làm thân thể càng thêm khỏe mạnh, làn da đẹp hơn, loại bỏ vết sẹo trên người.

Nghĩ đến đây, Tô Ngữ liền nghĩ tới Khương Kỳ.

Trên mặt Khương Kỳ nếu không có một vết sẹo dữ tợn kia, thì anh ta cũng sẽ là một người đẹp trai đó chứ.

Bởi vì vết sẹo trên mặt anh ta quá mức dọa người, người khác cũng không dám nhìn thẳng mặt anh ta.

Nhưng Tô Ngữ hai ngày này đã cẩn thận nhìn qua, chỉ cần vết sẹo được xóa bỏ, Khương Kỳ sẽ là một mỹ nam hiếm thấy.

Chỉ là, cô sẽ không làm gì cả, Khương Kỳ đối với cô không yên tâm, cô cũng cảm nhận được điều đó.

Dù thế nào đi nữa, cô cũng là người sống sót 2 kiếp mạt thế lận mà, cô có thể cảm nhận được rõ ràng thái độ khi người khác đối xử với mình là như thế nào.

Đi vào ngôi nhà tre, trang trí trong nhà hiện rõ trong nháy mắt, giống hệt như trước đây.

Đối diện cửa chính là hai thanh ghế bành, ở giữa để một cái bàn nhỏ.

Bên trái và bên phải có một cửa ra vào bằng vách tre, một phòng ngủ ở bên phải, chỉ có một cái giường, một cái tủ, một tủ quần áo và một cái bàn làm việc.

Chỉ cần vài thứ này, căn phòng đã chật chội hơn rồi, nhưng đây cũng là do cô đặt toàn bộ là nội thất hiện đại, nếu không thì, tuyệt đối sẽ không có chuyện, chen chúc căn phòng chỉ với một chiếc giường tre như trước đây.

Bước vào căn phòng bên trái, nhìn qua cũng thấy rõ, chỉ có một dãy tủ, mỗi tủ được chia thành mười lớp, mỗi lớp được chia thành 10 ngăn kéo.

Những ngăn tủ này là những ngăn tủ đựng đồ, mỗi ngăn có diện tích 10.000 mét vuông, không những đựng được nhiều đồ, mà còn có thể để đồ rất an toàn, dù để đồ gì vào đó, vẫn luôn giữ được trạng thái như ban đầu.

Những thứ Tô Ngữ lấy được ở mạt thế, đều được cô sắp xếp ở những ngăn tủ này, mỗi ngăn kéo đều có một tờ giấy do cô dán lên đó, trên đó ghi những gì được để ở trong ngăn kéo.



Mặc dù Phì Phì đã nói với cô, không cần phải làm như vậy, bởi vì không gian đã được kết nối với tâm trí cô, cô cần thứ gì, thì chỉ cần nghĩ về nó, nó sẽ hiện ra trước mặt cô.

Nhưng Tô Ngữ vẫn làm điều này, chủ yếu là cô sợ chính mình đã quên mất, những thứ mà mình đã thu thập được.

Nhưng mà ở đây nhiều tủ như vậy, cô chỉ dùng một cái, mặc dù là như vậy, cũng bởi vì cô đã đem đồ xắp xếp lại, nếu không, đừng nói một cái ngăn tủ, một tầng cô đều không dùng được.

Đứng trước tủ, nhìn từ trên xuống dưới, Tô Ngữ đọc lại những thứ mình thu thập trước đó.

Không nhìn thì không biết, nhìn rồi mới biết, những thứ cô thu thập được đều rất phức tạp.

Không nói tới đồ ăn, đồ uống làm gì, nhưng đồ đạc như ô tô, thậm chí là cả máy kéo, xẻng nhỏ, kìm, mỏ lết, đinh sắt, ốc vít, Tô Ngữ hầu như đã quên mất mấy thứ này.

Tuy nhiên, cô cũng tìm được những thứ mình muốn, tất cả các loại hạt giống rau củ, ngũ cốc.

Mặc dù bây giờ không có nhiều đất, nhưng cô vẫn còn khoảng hai mẫu, vì vậy vẫn có thể trồng trọt gì đó.

Nhưng bây giờ chưa vội, Tô Ngữ nghĩ một chút, rồi đi ra ngoài phòng.

Sau khi băng qua cây cầu gỗ bắc qua dòng suối nhỏ, thì sang tới một bên sườn của dòng suối.

Nhìn xung quanh đủ loại trái cây, trái trên cây đều đã chín, không khí nồng nặc mùi thơm của trái cây.

Trong cánh đồng trống rỗng, hẳn là Phì Phì đem lương thực thu vào rồi, Tô Ngữ âm thầm nghĩ vậy.

Đi đến cây táo, hái một quả táo, rửa sạch ở dòng suối nhỏ, Tô Ngữ bắt đầu ăn.

Mặc dù mới đến thế giới này được ba ngày, nhưng Tô Ngữ cảm giác như một thế kỷ vừa trôi qua vậy, vừa nghĩ vừa ăn táo.

"Chủ nhân à, lần này chị không được tùy tiện ngủm đâu đó, em thật sự hết năng lực, để có thể cứu chị nữa rồi. " hiếm khi Phì Phì nói giọng nghiêm túc, cũng không gọi mình là bổn miêu nữa.

Tô Ngữ nhìn Phì Phì, nghiêm túc nói "Cảm ơn em Phì Phì, em đã cho chị 2 mạng rồi, đời này chị sẽ không tùy tiện chết đâu, em đừng lo"

Phì Phì không được tự nhiên xoay người “Bổn miêu thì có gì phải lo chứ? ”

Tô Ngữ không nói gì, chỉ nhìn Phì Phì cười, sau khi ăn xong một quả táo thì ném lõi xuống đất, không gian sẽ tái chế tất cả rác, không cần lo không gian bị ô nhiễm.



" mà này Phì Phì, chị còn siêu năng lực không? " Tô Ngữ đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng, vội vàng hỏi.

Tuy ở đây không có sự uy hiếp của zombie, nhưng muốn sống tốt, thì sức lực cũng rất quan trọng, ít nhất, lần sau tới núi Vân Vụ, cô cũng không cần phải nơm nớp lo sợ, với không ngán mấy con thú kia nữa.

Phì Phì trầm mặc một lúc rồi mới nói “chuyện này em không chắc, chị vẫn như kiếp trước thử xem sao”

Nghe xong Phì Phì nói, Tô Ngữ cả người rùng mình một cái, nhớ tới đời trước vì đạt được dị năng mà phải chịu tội, Tô Ngữ trong lòng vẫn còn sợ hãi, tuy nhiên vì để tồn tại, sống một cuộc sống tốt hơn, cô có thể chịu đựng được bất kỳ đau khổ nào.

Nghĩ như vậy, Tô Ngữ liền bước lên cầu, một lát sau thì tới sau nhà tre.

Tâm niệm vừa động, trước mặt Tô Ngữ xuất hiện một cái thùng gỗ lớn, Tô Ngữ dùng cái xô nhỏ đổ nước vào cái thùng gỗ lớn.

Phì Phì đi tới, giơ chân phải lên, một chấm đỏ xuất hiện ở giữa lòng bàn chân.

Đây là máu của Phì Phì.

Phì Phì là được không gian sinh ra, nói cách khác, Phì Phì là một dạng khác của không gian, là một không gian có suy nghĩ và biết nói.

Máu của em ấy, tương đương với năng lượng tinh khiết nhất của không gian.

Một giọt máu có thể kích thích tiềm năng trong cơ thể của Tô Ngữ, giúp cô có được dị năng.

Đương nhiên đó là khiếp trước thôi, còn kiếp này thì không biết ra cái gì.

Tô Ngữ đem máu nuốt vào trong miệng, rồi trực tiếp ngồi vào bên trong thùng gỗ lớn.

Không bao lâu sau, Tô Ngữ liền nhíu mày, trên mặt cũng xuất hiện mồ hôi, sắc mặt lật tức trở nên trắng bệch, người khác nhìn vào cũng có thể biết được cô đang chịu rất nhiều khổ.

Nhưng ngay cả như vậy, cô cũng không rên một tiếng nào.

Thời gian từng chút một trôi qua, nước suốt trong suốt bên trong đỏ lên như máu, Tô Ngữ mặt không chút máu, tái nhợt như ma nữ.

Tô Ngữ vẫn luôn cắn răng kiên trì, để không cho mình ngất đi.

Cô có thể cảm giác được, lần này so với lần trước còn đau hơi rất nhiều.

Không biết là do cơ thể nguyên thân quá kém, hay là do cô là một người ngoài, nên không thể dung nhập hoàn toàn cơ thể.