Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 15: Khương Tô




Vừa mới quay đầu lại, Tô Ngữ liền sững người.

Chỉ thấy Khương Kỳ ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm vào cô, đồ ăn trên bàn một chút cũng không động vào.

“Ăn cơm đi. Còn chưa lạnh đâu.” Khương Kỳ nói.

Tô Ngữ đột nhiên không biết nên nói cái gì, gật đầu rồi ngồi xuống.

Khương Kỳ múc hai bát cháo, để một bát ở trước mặt Tô Ngữ, rồi mới tự mình ăn.

Hai người im lặng ăn cơm, đều không nói chuyện với nhau.

Sau khi ăn xong, Tô Ngữ đun thuốc cho Tô Ngôn, rồi dọn dẹp phòng bếp.

Khi đun thuốc, Tô Ngữ chú ý tới ấm sắc thuốc mới tinh, chắc là Khương Kỳ ở trấn trên mới mua về.

Nhìn ấm sắc thuốc, Tô Ngữ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Khương Kỳ tuy rằng trầm mặc ít nói, nhưng tâm tư lại tỉ mỉ, suy xét chuyện gì cũng chu đáo.

Đem thuốc bỏ vào trong bát, chờ nguội, Tô Ngữ mới mang thuốc vào phòng.

Nhìn Tô Ngôn uống thuốc xong, nói chuyện với em ấy một lát, chờ em ấy ngủ say rồi, Tô Ngữ mới nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Bên ngoài trời đã đen thui, Tô Ngữ đứng ở cửa phòng Khương Kỳ, có chút do dự.

Từ lúc trở về cô không có nhàn rỗi, cố hết sức bỏ qua chuyện ban đêm ngủ ra sao.

Bỏ qua thì bỏ qua, nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới.

Tô Ngữ hít sâu một hơi, mới đẩy cửa phòng ra. Phòng của Khương Kỳ cùng phòng cô giống nhau, một cái giường, một cái tủ nhỏ, thứ gì khác cũng không có.

Lúc này Khương Kỳ dựa vào thành giường, khoanh tay trước ngực, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm ra cửa.

Không đúng, bây giờ là đang nhìn chằm chằm cô.

Tô Ngữ giật giật khóe miệng “Sao còn chưa ngủ?”

Khương Kỳ nhìn nụ cười trên mặt Tô Ngữ, nội tâm cảm thấy buồn cười, cô không biết bây giờ mình cười so với khóc còn khó coi hơn à?

“Chờ cô” Khương Kỳ môi khẽ động, nói ra hai chữ.

Tô Ngữ nghe xong, càng cảm thấy khẩn trương hơn trước.

Ông trời minh giám cho cô, cô sống 3 đời, nhưng đây là lần đầu tiên cô kết hôn ấy.

Đến lúc này, cô mới ý thức được mình đã kết hôn, làm vợ người ta rồi.



Tuy cô cùng Khương Kỳ không có tổ chức hôn lễ, không có bái đường, không có chúc phúc, nhưng hộ khẩu của bọn họ cũng đã viết tên của nhau.

Cô đã trở thành, bà Khương Tô*.

* Ý chỉ khi con gái lấy chồng sẽ theo họ chồng. ( Tô Ngữ gả cho Khương Kỳ sau này được gọi là bà Khương )

Nhưng ý thức được vấn đề này, cũng không đại biểu, cô có thể lập tức, đủ cam đảm để tiếp thu cái thân phận này.

Đi đến trước mặt Khương Kỳ, Tô Ngữ cong khóe miệng “ Đi ngủ sớm đi.”

Một tia vui đùa lóe lên trong mắt Khương Kỳ, anh không nghĩ tới, người vợ nhỏ bé này, sẽ nguyện ý "thật sự" làm vợ của anh.

Quả nhiên, Khương Kỳ đoán đúng, Tô Ngữ chỉ cởi một lớp áo ngoài, sau đó thì nhanh chóng leo lên giường.

Ở trong lòng Tô Ngữ không nhịn được cảm thấy may mắn, cũng may cái giường này đủ lớn, nếu không......

Khương Kỳ đứng dậy, thổi tắt đèn dầu đặt ở trên tủ nhỏ, cởi quần áo rồi nằm lên giường.

Tô Ngữ nắm chăn trước ngực, qua một lúc lâu, hơi thở ổn định của Khương Kỳ vang lên bên tai cô, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại rồi đi vào giấc ngủ.

Sau khi nghe được tiếng thở đều đều của Tô Ngữ, Khương Kỳ, người mà Tô Ngữ nghĩ đã ngủ, lại mở mắt ra.

Nhẹ nhàng quay đầu, Khương Kỳ chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ nằm ở cách mình không xa, khóe miệng mang theo ý cười, rồi lại nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tô Ngữ đã nghe thấy được âm thanh mở ra cửa phòng, chỉ một giây sau, cô liền mở mắt.

Nhìn người bên cạnh, người đã không thấy đâu, lại nhìn về phía cửa phòng, Khương Kỳ nhìn cô.

“Tôi đi gánh nước, cô có thể ngủ thêm một lát.” Khương Kỳ nói xong, liền đóng cửa lại đi ra ngoài.

Tô Ngữ sờ sờ mặt, có chút khinh bỉ chính mình, vừa mới rồi cô thế mà lại có một loại cảm giác nhìn theo chồng rời đi chứ, ôi ôi.

Lắc lắc đầu mình, không đúng không đúng, nhất định là thanh âm Khương Kỳ vừa mới quá trầm quá nhỏ, làm cô bị ảo giác.

Thoát khỏi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Tô Ngữ đứng dậy ra khỏi giường, mặc áo ngoài vào, rồi ra khỏi phòng.

Đứng ở cửa phòng Tô Ngôn, nghiêng tai nghe một chút, trong phòng yên lặng, chắc em ấy còn chưa có dậy.

Tô Ngữ xoay người đi ra ngoài phòng chính, bên ngoài trời mới tờ mờ sáng.

Thanh minh còn chưa tới, đúng là thời điểm mùa xuân se lạnh, sáng sớm dậy sớm, còn có một loại cảm giác gió lạnh thấu xương.

Xoa xoa hai cánh tay, Tô Ngữ đi vào phòng bếp.

Cô vừa mới nhóm lửa xong, đang nấu cháo, thì Khương Kỳ đã xách hai xô nước trở về rồi.

Khương Kỳ thấy Tô Ngữ đang làm cơm sáng, cũng không có nói gì, đem nước đổ vào thùng, sau đó nói đi lấy một chút củi về.



Nhìn bóng dáng Khương Kỳ biến mất, trên miệng Tô Ngữ xuất hiện một nụ cười.

Bữa sáng rất đơn giản, chỉ là cháo gạo trắng, lại đem bánh rán hành tối hôm qua không có ăn hết làm nóng một chút.

Nhìn bữa sáng đơn giản, Tô Ngữ cảm thấy, cô nên nghĩ cách bắt một gà con về nuôi, nếu không muốn ăn trứng luộc, cũng rất khó khăn.

Ký ức nguyên thân nói cho cô biết, sau khi qua thanh minh, chính là lúc gà ấp trứng.

Do thời tiết ngày càng ấm nên, gà không sợ chết cóng.

Bây giờ chưa tới thanh minh, nhưng cũng chỉ còn lại nửa tháng nữa mà thôi, đến lúc đó, cô nhất định phải đi mua một ít gà.

Chỉ là, nhiệm vụ hàng đầu vẫn là kiếm tiền, trong nhà này, đồ thiếu quá nhiều rồi.

Việc cày bừa vụ xuân cũng sắp bắt đầu, nhưng cũng trả liên quan gì đến bọn họ cả, bọn họ chỉ có hai mẫu đất hoang này mà thôi.

“Chị, sao chị không ăn cơm? Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

Sáng sớm hôm nay Tô Ngôn không còn sốt nữa, lại không muốn ở trên giường ăn cơm, Tô Ngữ thấy đã hạ sốt, chỉ còn một chút ho khan, nên mới đồng ý cho em ấy ra ngoài một lát.

Tô Ngữ ngẩng đầu nhìn Tô Ngôn, nhưng ánh mắt lại không biết bay tới chỗ nào, sau một lúc nhìn mặt Tô Ngôn mất tập trung.

“Không có gì, nhai chậm, nhai kỹ mới giúp dễ tiêu hóa.”

Tô Ngôn xấu hổ, lừa trẻ con như vậy thật sự tốt lắm à?

Khương Kỳ đặt bát đũa xuống, đối với Tô Ngữ nói “ Tôi lên núi một chốc.”

Tô Ngữ kinh ngạc nói “Lại đi săn? Tôi đi cùng anh.”

“Không cần, cô ở nhà chăm sóc cho Tiểu Ngôn đi.” Khương Kỳ từ chối, nói xong liền đứng dậy đi về phòng, đem cung tên treo trên tường lấy xuống, đối với hai người Tô Ngữ gật đầu, sau đó thì rời đi.

Tô Ngữ rời mắt khỏi người Khương Kỳ, nói với Tô Ngôn “Ăn nhanh đi.”

Tô Ngôn nói “ Chị còn chưa ăn xong kìa ”

Tô Ngữ nhìn trong bát Tô Ngôn chỉ thấy một cái bát trống không, rồi lại nhìn vào bát của mình, còn có hơn một nửa bát cháo

“Khụ khụ. Vậy em đi nghỉ ngơi đi.” Tô Ngữ nói xong liền cúi đầu ăn cơm.

Xấu mặt trước mặt một đứa trẻ, hơn nữa còn là em trai mình, Tô Ngữ chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.

Chờ Tô Ngữ ăn cơm xong, dọn sạch sẽ phòng bếp, đi ra, thì nhìn thấy Tô Ngôn ngồi ở trên một băng ghế, nhắm hai mắt, ở trong sân phơi nắng.

Ánh nắng màu vàng chiếu vào mặt em ấy, làm cho sắc mặt vốn tái nhợt của em ấy, nhìn khỏe mạnh hơn.

“Tiểu Ngôn, em cảm thấy thế nào rồi?” Tô Ngữ dọn dẹp băng ghế, ngồi xuống bên người Tô Ngôn, nhẹ giọng hỏi.