Không Gian Nông Nữ Làm Ruộng

Chương 12: Rời Hộ Khẩu




Khi Tô An nghe thấy Tần Liên nói vậy, nhất thời vui vẻ, nhưng ông nhanh chóng che đậy.

Còn bà Lý thì hai mắt sáng ngời, nhìn Tần Liên với ánh mắt vui vẻ, quả nhiên là con gái bà, biết giúp bà chia sẻ lo lắng.

Nhưng nhìn lại Tô Ngữ, đứa con gái đáng chết này nói gì cũng đúng, Tô Ngôn dù sao cũng là con trai nhà họ Tô.

Nếu Tô Ngôn sống với người chị đã lấy chồng, nước miếng người trong thôn nhất định sẽ dìm chết bà.

Nếu cái con chết tiệt Tô Ngữ này có thể đề nghị mang theo Tô Ngôn đi là được rồi, như vậy bà sẽ trả phải chịu trách nhiệm gì cả.

Nhìn tròng mắt bà Lý không ngừng xoay chuyển, Tô Ngữ biết bà ta đang muốn nghĩ ra cái chủ ý kỳ quái gì đó.

“Cha mẹ, chưa bao giờ có chuyện để em trai theo chị gái về nhà chồng cả, cho nên, về sau Tiểu Ngôn còn cần các người chăm sóc kỹ rồi, nhất định phải dưỡng tốt, nhất định phải cho ăn ngon uống ngon, uống thuốc đúng giờ, nếu không, Tiểu Ngôn có mệnh hệ gì, người trong thôn sẽ nói ra nói vào nhiều thứ. Các người nói có đúng không?”

Tô Ngữ hít một hơi thật sâu sau đó nói một hơi, khiến ba người trong sân sững sờ một lúc, không kịp phản ứng, Tô Ngữ lại nói tiếp“Khương Kỳ đi lên trấn bốc thuốc, một lát nữa chờ hắn trở về, còn phải làm phiền cha mẹ đem tiền thuốc trả cho hắn.”

“Sao hả, con làm chị gái, mua thuốc cho em trai còn phải tìm cha mẹ đòi tiền à?”Lý thị nghe vậy lập tức cao giọng nói.

“Mẹ à, con cũng muốn trả tiền lắm, nhưng con không có tiền, tất cả của hồi môn của con không phải đều ở chỗ mẹ hay sao?”Tô Ngữ nhún vai, bất lực nói.

Bà Lý chỉ là trừng hai mắt không nói lời nào cả, sao trước kia bà lại không nhìn ra, cái con bé chết tiệt này, lại biết cách ăn nói như vậy chứ?

Nhưng nếu muốn bà bỏ tiền ra, vậy thì không có khả năng.

Tô An chắp tay sau lưng đi đến một bên, không biết đang suy nghĩ cái gì, nhưng Tô Ngữ cũng không sốt ruột.

Một lúc lâu sau, Tô An mới đi tới trước mặt Tô Ngữ, buồn bực nói "Tiểu Ngữ à, Không phải cha không muốn chăm sóc cho tiểu Ngôn, mà là..... Trong nhà không có ai có thể gánh vác được việc này, nếu không, ừm, hay là để thằng bé đi theo con đi."

Tô Ngữ trong lòng cười lạnh, không phải là không có người chăm sóc, mà là không ai muốn chăm sóc thì có.

" Để tiểu Ngôn đi theo con cũng được, nhưng con có một điều kiện." Tô Ngữ trầm mặc một lúc rồi mới nói.

Nghe vậy, bà Lý vội nói " Điều kiện gì, không phải là muốn đòi tiền đó chứ, nó là em trai con đấy, em ruột con, con còn muốn đòi tiền chăm sóc?"

Tô An cũng nhíu mày, đứa con gái này, từ khi nào lại biến thàn như vậy? Quả nhiên là con không có mẹ, tâm tư thật ác độc mà.



“Tiểu Ngữ à, mẹ con nói không sai, nó chính là em trai con, con cũng không thể như vậy, nếu để Tiểu Ngôn biết được, nó sẽ đau lòng lắm đó.”Tô An nghiêm túc nói.

Khóe miệng Tô Ngữ nở nụ cười“Cha mẹ các người nghĩ đi đâu vậy, con không phải đòi tiền.”

“Không đòi tiền? Vậy thì yêu cầu cái gì?” bà Lý vừa nghe không phải đòi tiền, lập tức lại nở nụ cười, chỉ cần không phải đòi tiền, thì chuyện gì cũng được.

“con tính, đem hộ khẩu của Tiểu Ngôn tách ra.”Tô Ngữ hít thật sâu một hơi, rồi mới nói.

“Cái gì?”Tô An kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

Ông không ngờ, Tô Ngữ thế mà lại yêu cầu xóa tên Tô Ngôn trên sổ hộ khẩu, mang hộ khẩu Tô Ngôn dời đi, nếu làm như vậy, Tô Ngôn sẽ không còn là người nhà họ Tô nữa.

“Không được, Tiểu Ngôn là người nhà họ Tô, làm sao có thể đem hộ khẩu tách ra đi theo con được?”Tô An nghĩ xong thì lập tức từ chối.

ánh mắt bà Lý hơi lóe lên, nếu hộ khẩu của Tô Ngôn tách ra rồi, vậy về sau, tất cả đồ vật trong nhà này, đều không có phần của nó nữa.

nghĩ đến việc này, bà Lý nhẹ giọng nói,“Tiểu Ngữ à, nếu con đem hộ khẩu của Tô Ngôn tách ra, vậy chúng ta phải ăn nói như thế nào với người trong thôn đây."

Tô Ngữ cười nói“để Tiểu Ngôn đi theo con, nhất định là có cách để nói với bên ngoài rồi, cứ nói trước khi chết, mẹ con nói, khi nào tiểu Ngôn chưa lấy vợ thì đều phải đi theo con. ”

Bà Lý nghe xong thì càng vui ra mặt, bà lần đầu tiên cảm thấy Tô Ngữ thuận mắt tới như vậy.

“Cha nó à, Tiểu Ngữ đều đã nói như vậy rồi, ông cũng đồng ý đi. Chờ Tiểu Ngôn thân thể khỏe hơn, thì lại chuyển trở về sau.” bà Lý nhẹ giọng nói với Tô An.

Mặc dù rất tán thành với ý kiến của Tô Ngữ, nhưng bà lại không muốn bị nhìn ra, bà muốn đuổi con trai ông ta đi.

Tô An nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Tô Ngữ, cuối cùng cũng gật đầu, ông hy vọng Tô Ngữ có thể chăm sóc tốt cho Tô An, dù sao thì, nó cũng là đứa con trai đầu lòng của ông.

Được sự đồng ý của Tô An, Tô Ngữ rất vui vẻ, đây là trong hoạ được phúc mà.

Tô Ngôn tuy rằng bệnh nặng, nhưng có thể tách ra khỏi cái nhà này, cũng là chuyện tốt mà đúng không?

Mấy người vừa mới nói xong thì Khương Kỳ cầm theo thuốc đi vào.

Khi Tần Liên nhìn thấy Khương Kỳ bước vào sân, cô lập tức lùi lại mấy bước, cô luôn cảm thấy có một loại áp lực vô hình nào đó từ trên người Khương Kỳ, nó khiến cô cảm thấy khó thở.



" Thuốc về rồi " Khương Kỳ đưa thuốc cho Tô Ngữ.

Tô Ngữ cầm thuốc xong rồi mới nói với Khương Kỳ " vừa vặn, anh cùng cha em lên trấn chuyển hộ khẩu đi, vừa tách hộ khẩu của em và của tiểu Ngôn luôn."

Khương Kỳ kinh ngạc nhìn cô, anh mới đi mua thuốc có một lát, cô đã đem chuyện này xử lý xong rồi?.

" Được, bây giờ đi luôn à." Khương Kỳ gạt đi sự kinh ngạc trong mắt, lên tiếng hỏi.

Tô Ngữ nhìn Tô An, cô cũng muốn giải quyết càng nhanh càng tốt, nhưng còn Tô An.

Bà Lý cũng muốn làm cho nhanh, nhưng lại sợ bị nhìn ra sơ hở " không gấp, cũng gần trưa rồi, để ăn một bữa cơm rồi đi.

Tô An gật đầu đồng ý, tuy đã đồng ý rồi nhưng ông không có sốt ruột gì.

Tô Ngữ cũng chỉ có thể nén lo lắng, cười nói " vậy được, buổi trưa, để con nấu cơm đi."

Bà Lý thấy vậy cũng cảm thấy rất được, tuy Tô Ngữ mới chỉ gả đi có một ngày, ngày hôm qua là Tô Ngôn nấu, nhưng sáng nay nó hôn mê, sau khi bà đến phòng nó nhìn một cái, thì phải tự mình vào bếp.

Nghĩ đến đây, bà Lý lại do dự, Tô Ngữ gả đi rồi, Tô Ngôn cũng đi theo, vậy việc nhà ai làm?.

Tô Ngữ bước vào bếp nấu ăn, mặc dù đây là lần đầu tiên cô vào bếp của nhà họ Tô, nhưng cảm giác quen thuộc đã khắc sâu vào xương vào máu của cô rồi.

Cô không làm gì mới cho bữa trưa, chỉ làm món đơn giản, giống như món thường ngày nhà họ Tô ăn.

Dù vậy, người một nhà Tô An ăn rất ngon.

Tô Ngôn tuổi nhỏ, tuy biết nấu ăn, nhưng trù nghệ lại không cao.

Đến nỗi bà Lý, sau khi gả vào nhà họ Tô thì số lần nấu cơm được giảm đến có thể đếm trên đầu ngón tay.

Sau khi ăn trưa xong, Tô An đi lên trấn, nếu đã quyết định, thì làm cho nhanh vậy.

Buổi tối cô sẽ về nhà mình, chuyện hộ khẩu nếu làm không xong, cô sẽ không đem Tô Ngôn đi, đến lúc đó, ai sẽ chăm sóc cho Tô Ngôn đây?

Tô Ngữ nhìn Tô An với Khương Kỳ rời đi, đến lúc không nhìn thấy gì nữa, mới thu hồi tầm mắt .