"Sở Uyên, có phải anh đang giấu giếm em điều gì đúng không?" Ánh mắt Bạch Dung nhìn thẳng vào Sở Uyên tựa hồ không muốn bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt anh.
Sở Uyên sững người ngơ ngác, sau cùng vươn tay vuốt nhẹ mái tóc cậu mỉm cười nói:
"Dung à, những việc anh và ông nội làm chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho em mà thôi."
Bạch Dung cau mày suy ngẫm những lời anh vừa nói, đầu óc cậu vẫn đặc biệt nhanh nhạy như cũ, lập tức ngẫm ra được ý tứ sâu xa trong đó, sắc mặt cậu dần trở lên cực kì khó coi, khó trách trong khoảng thời gian này cậu cứ có cảm giác như thể Sở Uyên và ông nội Sở đang che giấu mình điều gì đó, thế nhưng, bất kể là công việc bận rộn trong nhà hay sự khác thường mãnh liệt từ cơ thể đều đang không ngừng làm giảm thấp tuyến phòng thủ trong lòng cậu, khiến cậu không cách nào chuyên tâm suy nghĩ thấu đáo vào một việc.
"Dung này, em không cần suy nghĩ lung tung." Sở Uyên thấy sắc mặt cậu thay đổi liền vô cùng lo lắng, lập tức tiến sát lại gần ôm cậu vào lòng, nhỏ giọng an ủi Bạch Dung.
"Dung, em là người yêu của anh, là người mà anh muốn chung sống cả cuộc đời, vậy nên em phải tin tưởng vào anh chứ, dù anh có làm bất cứ chuyện gì, cũng bởi vì không muốn em bị tổn thương hay có những lo lắng không cần thiết, tin tưởng anh có được không em." Sở Uyên dùng đôi cánh tay cường tráng của mình ôm chặt lấy cậu từ phía sau, dùng giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cậu, trong giọng nói chứa đựng niềm mong đợi cùng nỗi lo lắng nồng đậm.
Bạch Dung im lặng hồi lâu mở thở hắt ra một hơi, cậu thả lỏng thân mình hơi tựa lưng về phía Sở Uyên.
Sở Uyên cảm nhận được sự thay đổi thông qua cơ thể cậu, anh thở phào nhẹ nhõm, cánh tay rắn chắc dùng thêm sức ôm chặt lấy cơ thể người đang nằm gọn trong lòng mình.
Hai người má chạm môi kề, Bạch Dung vươn tay về phía sau vuốt nhẹ khuôn mặt anh nói:
"Anh không muốn nói cho em biết là bởi vì chuyện này có liên quan trực tiếp đến em, anh sợ khi mình nói ra nó sẽ khiến em bị tổn thương có đúng không hả Sở Uyên, vậy nên, là người nào muốn hại em vậy anh."
Sở Uyên giật mình kinh ngạc, nhưng vẫn mím chặt môi không nói, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ Bạch Dung nhà anh thông minh đến mức nào, tình trạng của bản thân lúc này chính là nói nhiều sai nhiều, vậy nên vẫn là duy trì im lặng sẽ tốt hơn.
Bạch Dung trống rỗng nhìn về phía trước, tựa hồ bên trong đôi mắt ấy không chứa đựng bất cứ cảm xúc nào, cậu khẽ nói:
"Anh không nói cho em biết bởi lẽ người đó không chỉ đơn giản là muốn làm hại em thôi đúng không? Bằng không chắc hẳn anh đã không cố gắng để giấu giếm em tới vậy, cho nên, lý do mà anh không nói, là bởi vì anh cảm thấy rằng người đó không chỉ sẽ làm tổn thương em về mặt thân thể, mà còn khiến em cảm thấy đau lòng nữa đúng không?"
Sở Uyên nghe cậu sử dụng giọng điệu bình tĩnh phân tích mọi vấn đề, trong lòng anh chỉ cảm thấy đừng cơn đau nhói chua xót dồn dập ập tới, rốt cuộc thì Dung của anh đã phải trải qua những gì mới có thể thờ ơ đối mặt với mọi chuyện như vậy chứ, thế nhưng trong lòng cậu sẽ thật sự không quan tâm, không khó chịu chút nào hay sao?
"Người đó, chính là người cha ruột thịt kia của em đúng chứ." Giọng nói của Bạch Dung vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh tới lạnh lùng tàn khốc.
Sở Uyên đột nhiên siết chặt vòng tay, tựa như muốn đem Bạch Dung khảm sâu vào trong cơ thể mình, anh trầm giọng nói:
"Dung à, đừng nói nữa."
"Ồ, thì ra tầm ngắm của ông ta đã đặt lên trên người con trai chúng mình rồi sao, khó trách năm xưa ông ta lại để em rời khỏi thành phố A một cách dễ dàng như vậy."
"Bạch Dung." Sở Uyên chợt lớn tiếng cắt ngang câu nói tiếp theo của cậu, anh nắm chặt lấy bả vai ép cậu nhìn thẳng về phía mình, sau đó cúi đầu cướp đoạt lấp kín khuông miệng cậu.
Bạch Dung hoàn toàn không có ý định từ chối nụ hôn của anh, cậu nhướn người hé môi nhiệt tình đáp lại nụ hôn sâu của Sở Uyên, môi lưỡi quấn quýt triền miên.
Nước miếng trong suốt bởi vì hai người quá mức đắm chìm trong từng cái nút lưỡi mà không kịp nuốt vào, thuận theo khóe miệng Bạch Dung trượt xuống, sau đó từ cằm kéo thành một sợi tơ trong suốt.
Nắng tháng bảy rất đẹp, từng tia nắng hắt qua ô cửa kính trong suốt chiếu lên đôi tình nhân đang ôm chặt lấy nhau trong phòng, nóng bỏng mà xinh đẹp.
Tiếng nước triền miên hòa cùng tiếng hô hấp dồn dập khiến cho không khí trong căn phòng càng thêm ám muội. Thật lâu sau đó, Sở Uyên cảm giác được hô hấp của Bạch Dung trong lồng ngực mình đã càng ngày càng trở nên gấp gáp thì anh mới lưu luyến rời khỏi đôi môi cậu, đổi thành từng cái thơm nhẹ, cảm giác đó vẫn mới mẻ sống động như cũ, nụ hôn ấy tựa như được đặt lên đầu quả tim anh vậy, đi cùng với mỗi một nụ hôn là một nhịp đập nặng nề xao động.
Bạch Dung thở hổn hển nhìn Sở Uyên cười gian hỏi:
"Sở Uyên này, anh có thích hôn em như thế này không?"
Khuôn mặt Sở Uyên đỏ hồng ngay tức khắc, bị cậu hỏi thẳng ra như vậy khiến trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực, lúng túng không biết nên trả lời thế nào, nhưng vẫn thành thực gật gật đầu, đôi tai đã đỏ ửng hết cả lên rồi.
"Em cũng thích lắm." Đôi mắt Bạch Dung nhìn chăm chú vào anh không rời, nếu đã xác nhận phần tình cảm trong trái tim mình thì cậu sẽ không vì bất cứ chuyện gì khác mà làm khó chính mình, cậu sẽ nghe theo trái tim, bắt lấy, quấn chặt người đó bên cạnh mình, dù có chết cũng phải cùng nhau thối rữa, đừng bao giờ nghĩ tới chuyện có thể rời xa cậu.
Lúc này vùng đỏ đã làn dần ra đến cổ Sở Uyên, mặc dù anh hiểu rõ phần tình cảm của mình đối với Bạch Dung từ lâu, cũng từng thẳng thắn bày tỏ sự yêu thích của mình với cậu, thế nhưng vẫn không thể so sánh với cách biểu đạt bộc trực không chút xấu hổ của Bạch Dung lúc này được, phương thức của anh vẫn còn khiêm tốn chán.
Cánh tay Bạch Dung vòng qua câu lấy cần cổ anh, đôi mắt tràn đầy ý cười nhìn thẳng vào Sở Uyên, nhỏ giọng sai khiến:
"Bế em vào giường."
Sở Uyên gật đầu, cúi xuống bế bổng cậu lên đi tới bên giường rồi mới nhẹ nhàng đặt xuống, còn thuận thế hôn nhẹ lên mặt cậu mấy cái.
Bạch Dung ngồi vững trên giường rồi nhưng vẫn không chịu buông cánh tay đang vòng qua cổ anh ra, đôi môi xinh đẹp trở nên đỏ tươi diễm lệ sau nụ hôn kịch liệt trước đó, không biết có phải do cố ý hay không mà suýt chút nữa thì đôi môi ấy đã dán chặt với cánh tai đang đỏ bừng tới phát nhiệt của Sở Uyên rồi, vừa nhẹ nhàng mớn trớn vừa phà hơi thở nóng bỏng của mình nhẹ giọng nói:
"Chút nữa đi vào không gian kiếm ít đồ ăn ra đây nhé, con trai chúng ta phải được ăn những thứ tốt nhất."
"Ừm." Tuy rằng Sở Uyên bị Bạch Dung đùa bỡn tới tăng xông máu, nhưng vừa nghe cậu nói 'con trai chúng ta' thì vẫn không nén được nhếch khóe miệng cười ngốc, lòng như mới vừa được uống nửa cân mật vậy, vừa ngọt vừa dính.
Bởi vì đã buông xuống được đống công việc trong nhà, đến ngay cả điện thoại di động cũng bị Sở Uyên tịch thu, ngày tháng trong bệnh viện của Bạch Dung vô cùng nhàn nhã.
Hầu như ngày nào Bạch Dung cũng được kiểm tra thân thể một lần bằng đống dụng cụ, thiết bị trong bệnh viện, chỉ sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn gì. Lúc ở nhà trạng thái của Sở Uyên còn tốt một chút, vừa tiến vào nơi có bầu không khí lạnh lẽo căng thẳng như bệnh viện là anh liền trở nên bất an lo lắng hơn cả Bạch Dung, đặc biệt là khi Sở Uyên nhớ lại những gì ông nội đã kể với mình trước đó, mẹ ruột Sở Uyên mất đi chính là bởi vì sinh khó trong lúc bầu anh.
Thế nên trạng thái của anh căng thẳng như thể bất cứ lúc nào cũng có thể xông pha chiến trường vậy, không dám rời khỏi Bạch Dung dù chỉ nửa bước, không chỉ sợ có người nhân cơ hội cướp mất con trai của hai người họ, còn sợ Bạch Dung tự mình va đập chỗ này ngã nhào chỗ kia nữa, bộ dáng chỉ hận sao bản thân không thể thay Bạch Dung bầu bì sinh đứa nhỏ.
"Anh không cần phải căng thẳng tới vậy đâu, dù có là trầm cảm trước sinh thì cũng nên là em mới đúng chứ? Em còn chưa căng thẳng thì anh căng thẳng cái nỗi gì." Bạch Dung vừa cắn táo vừa dùng vẻ mặt kỳ quái nhìn anh.
"Dung à," Sở Uyên rối rắm, do dự hồi lâu mới cắn răng nói nốt dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Dung, "Dung à, nhất định phải sống tốt em nhé, đứa bé không còn chúng ta vẫn có thể sinh tiếp, chứ em nhất định phải thật khỏe mạnh đấy." Sở Uyên nói xong mấy lời này thì vành mắt đã đỏ ửng, đến tận lúc này anh mới cảm thấy kì thực bản thân cũng không hiểu rõ chính mình như trước, anh cũng sẽ cảm thấy sợ hãi, thấy khiếp sợ, anh cũng chẳng mạnh mẽ đến vậy.
Bạch Dung vươn tay vuốt ve đôi mắt đã đỏ hoe của anh, thương xót nói:
"Đại Sở đáng thương của chúng ta, không phải chỉ rạch một đường thôi sao, thế nào bị dọa cho thành dáng vẻ này rồi"
Sở Uyên tủi thân cúi thấp đầu không nói, hiện giờ Bạch Dung cùng đứa nhỏ là tất cả với anh, anh không muốn mất đi bất kỳ ai trong hai người, thế nhưng nếu nhất định phải lựa chọn thì...
Sở Uyên vừa nghĩ đến khả năng đó thì trái tim lại đau như bị dao cứa.
Bạch Dung ghé lại gần hôn lên trán anh một cái, thấp giọng nói:
"Em đồng ý với anh."
Hai người có thể tiến đến giai đoạn hiện tại, rốt cuộc bản thân Bạch Dung cũng xác định được tình cảm với anh, cả cuộc đời này Sở Uyên đừng mơ tới chuyện cậu sẽ buông tha cho anh, không có khả năng, Bạch Dung cậu không phải kẻ dễ chọc vào đến vậy, dính vào cậu rồi thì phải có tâm lý chuẩn bị sẵn sàng để cùng xuống địa ngục với cậu.
Thời gian nhàn nhã trong bệnh viện trôi qua rất nhanh, Sở Uyên vẫn rối rắm như cũ, anh vừa mong đứa nhỏ mau chóng được sinh ra, lại cũng muốn thời gian sinh nở đến muộn thêm một chút, không cần giày vò Dung của anh, tự bản thân mâu thuẫn cùng tra tấn tâm lý khiến anh gầy xọp lại chỉ sau một tháng.
Bạch Dung nhìn mà cảm thấy xót xa thương tiếc, mỗi lần cậu ăn thứ gì đều sẽ ép Sở Uyên ăn cùng với mình, đáng tiếc giờ này Sở Uyên có ăn cái gì cũng không biết vị, áp lực trong lòng quá lớn, mặc cho Bạch Dung có ép anh ăn nhiều bao nhiêu thì cũng không mọc ra thêm được chút thịt nào.
Chớp mắt đã là đầu tháng tám khô nóng.
Bạch Dung phát sinh quan hệ với Sở Uyên vào khoảng giữa tháng chạp năm ngoái, bây giờ đã là đầu tháng tám âm lịch, tính tròn ra thì cậu cũng mang thai được tám tháng rồi, đứa nhỏ chẳng mấy chốc đã có thể đủ tháng chào đời.
Người ta thường nói hoài thai mười tháng, thế nhưng thực ra thai nhi đủ chín tháng là đã trưởng thành rồi, nhiều người mang thai đến khoảng tháng thứ chín là bắt đầu chuyển dạ muốn sinh nở. Dù sao Bạch Dung cũng là đàn ông, chuyện mang thai đứa nhỏ đã tạo thành gánh nặng to lớn cho cơ thể cậu, bởi vậy Bạch Dung không cách nào sinh thường mà cần phải sinh mổ. Hơn nữa không có chuyện đợi bụng cậu chuyển dạ đòi đẻ rồi Sở Uyên mới để cậu tiến vào phòng mổ.
Sau khi hai người trao đổi với bác sĩ xong, cuối cùng quyết định thời gian phẫu thuật vào giữa tháng tám, chính là lúc thai nhi vừa tròn chín tháng, như vậy có thể đảm bảo đứa nhỏ phát triển đủ toàn diện, vừa không khiến Bạch Dung gặp rủi ro quá lớn.
Nhưng nửa tháng cuối đúng là sự giày vò, tra tấn đối với Sở Uyên. Theo ý của anh thì muốn chuyển Bạch Dung tới bệnh viện tỉnh lớn hơn và trang thiết bị đầy đủ hơn, thế nhưng Bạch Dung lại không muốn, bởi vì nếu chuyển tới bệnh viện tỉnh thì khả năng đụng độ phải thế lực của nhà họ Bạch sẽ rất cao, mặc dù bối cảnh nhà họ Sở cũng rất mạnh, nhưng loại chuyện này nếu tránh được thì vẫn nên tránh thôi, dù sao nhà thêm thành viên cũng là một chuyện may mắn, cậu không muốn con trai mình vừa sinh ra đã gặp phải mấy thứ xui xẻo như vậy, huống hồ thiết bị trị liệu tại bệnh viện Giang Thành hiện tại cũng rất không tồi.
Những ngày này, để người cha ngớ ngẩn còn lại của đứa nhỏ không tiếp tục suy nghĩ linh tinh thì Bạch Dung bắt đầu thay đổi cách thức đòi ăn, cậu bắt Sở Uyên tìm chỗ để nấu thức ăn cho mình.
Ông cụ Diệp Hồng Nho nghe nói cậu đã nhập viện thì dẫn theo Trình Dật đến thăm hai người một lần, còn đưa ra một vài lời khuyên cùng thực đơn các món cho Bạch Dung nữa, ông cụ dặn dò cậu không được ăn quá nhiều, nếu không thai nhi quá lớn cũng sẽ rất nguy hiểm, tốt nhất là vận động nhiều một chút, đặc biệt là lên xuống cầu thang, như vậy sẽ tốt cho cậu và đứa nhỏ hơn.
Bạch Dung nghe xong liền cảm thấy mệt mỏi, bây giờ đừng nói là lên xuống cầu thang, bắt cậu leo một tầng lầu thôi là cậu đã cảm thấy nhấc chân không nổi rồi ấy chứ, chớ nói gì đến chuyện đi lại nhiều một chút.
Sau hai người thì Vương Hàn Giang cũng đến thăm cậu một chuyến, Bạch Dung hiểu rõ ý đồ của chú ta, còn chẳng phải là vì nhắm vào đống đồ nhà cậu nuôi trồng kia thôi sao.
Bạch Dung cũng không khách sáo với chú ta, mỗi ngày cậu đều để Sở Uyên hái rau trong không gian, sau đó mang tới phòng bếp tại nhà hàng của Vương Hàn Giang làm thành món ngon cho mình, còn cố ý gọi điện thoại báo người nhà chuẩn bị sẵn một hai con gà trống cùng ít trứng, đợi người của Vương Hàn Giang đến lấy rau thì nhờ họ mang tới đây, thỉnh thoảng cậu và Sở Uyên làm một bữa ăn cùng hai vệ sĩ, phần dư ra đều được bán lại cho Vương Hàn Giang cả.
Bởi vậy, mỗi lần ông chủ của Vương Hàn Giang thấy Sở Uyên tới nhà hàng bọn họ làm đồ ăn đều cười tươi roi rói, không ngừng hỏi thăm xem số gà trống nhà cậu nuôi còn lại bao nhiêu con, còn cả số trứng kia tính bán với giá như thế nào.
Sở Uyên biết rõ Bạch Dung tính giữ lại đống đồ kia để cung cấp riêng cho hai nhà hàng của mình sử dụng, hơn nữa bản thân anh cũng là người khá kín tiếng nên ông chủ nọ chẳng thăm dò được chút tin tức gì từ chỗ anh.
Thời gian nửa tháng trôi qua nhanh chóng, bất kể trong lòng Sở Uyên có lo lắng hay rối rắm tới đâu thì ngày mười năm tháng tám Bạch Dung vẫn bị đưa vào phòng mổ.
Sở Uyên muốn theo vào cùng, nhưng không có chuyện bác sĩ đồng ý thả cho anh tiến vào, vậy nên chỉ có thể ngồi bên ngoài dùng ánh mắt trông mong nhìn về phía cánh cửa phòng phẫu thuật, dáng vẻ đáng thương như chú chó con bị chủ nhân vứt bỏ vậy.
Trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Sở Uyên kéo lấy Bạch Dung nói chuyện hồi lâu, trong mắt tràn đầy không nỡ cùng sự lo lắng không cách nào che giấu, Sở Uyên hiểu rõ bản thân như vậy là không đúng, là một người đàn ông, anh nên có trách nhiệm và đảm đương của chính mình, cần đủ mạnh mẽ để làm nơi nương tựa cho người nhà, chứ không phải khiến họ càng thêm bất an sợ hãi, nhưng chuyện này nói thì dễ, đến khi bắt tay vào làm mới thấy nó thực sự quá khó, người ấy là tình yêu quan trọng nhất trong cuộc đời anh, điều Sở Uyên sợ nhất chính là nhìn thấy Bạch Dung đi lên vết xe đổ của mẹ mình, làm sao anh có thể không lo lắng cho được cơ chứ.
Ở một số phương diện, năng lực gánh chịu áp lực tâm lý của Bạch Dung thực sự mạnh hơn so với Sở Uyên rất nhiều, cậu hoàn toàn không thấy ca phẫu thuật này có gì đáng sợ, cậu chắc chắn bản thân mình sẽ không dễ dàng mất đi tính mạng như thế, con trai họ cũng sẽ không yếu ớt như vậy.
May mắn thay, sau khi Bạch Dung được đẩy vào trong phòng phẫu thuật thì cha của Sở Uyên là ông Sở Tu Viễn và anh trai Sở Ương đã đích thân chạy đến đây, điều này khiến người đang trong trạng thái hoang mang lo lắng như Sở Uyên có thêm chỗ dựa tinh thần.
Hiển nhiên, hai người cũng là vội vàng chạy tới, trên người còn mặc nguyên bộ vest nghiêm chỉnh ngay ngắn, vừa đến nơi đã thấy dáng vẻ thẫn thờ ngồi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mổ của Sở Uyên, lúc này họ mới nhận ra bản thân đã bỏ lỡ cơ hội gặp mặt với Bạch Dung mất rồi.
"Thằng Uyên này." Sở Tu Viễn vươn tay vỗ vai Sở Uyên đang ngồi ngây người trước cửa phòng mổ.
Ông phải gọi thêm vài lần thì Sở Uyên mới hồi thần lại, kinh ngạc quay sang nhìn ông chào hỏi.
"Bố ạ."
"Tiểu Bạch vào phòng mổ rồi hả con." Sở Tu Viễn hỏi tiếp.
"Vâng." Sở Uyên gật đầu đáp, nỗi lo âu hiện rõ trên khuôn mặt.
"Đừng lo lắng." Sở Tu Viễn chỉ có thể vỗ vai an ủi thằng con trai út nhà mình.
Sở Uyên cúi đầu không nói, thế nhưng bàn tay buông thõng bên người lại siết chặt thành nắm đấm.
Ca phẫu thuật hơn ba tiếng đồng hồ mà cứ ngỡ dài tựa ba ngày ba đêm, cuối cùng thì Bạch Dung trong trạng thái tỉnh táo cũng được đẩy ra khỏi phòng mổ, lúc này cả người Sở Uyên đã ướt đẫm mổ hôi, cơ thể kiệt sức mềm nhũn thoát lực, suýt chút nữa là đứng còn không vững. Harry Potter fanfic
Ca phẫu thuật có bước gây tê nên Bạch Dung vẫn còn tỉnh táo như thường, lúc nhìn thấy Sở Uyên khi được đẩy ra ngoài cậu còn mỉm cười an ủi với anh.
Sở Uyên vội vàng chạy đến bên cạnh cậu, vừa đi về phía trước theo giường bệnh của Bạch Dung vừa nhìn chăm chú vào khuôn mặt tái nhợt do mới mổ xong của cậu.
Đợi Bạch Dung được sắp xếp ổn thỏa trong phòng bệnh rồi Sở Uyên mới đi đến bên người cậu, nắm chặt bàn tay có chút lạnh do mất máu quá nhiều của Bạch Dung.
"Sở Uyên này, con chúng ta là một bé trai đấy nhé, em được nhìn thấy rồi, bác sĩ nói thằng bé khỏe mạnh lắm, vừa rồi còn khóc nữa đấy." Bạch Dung nắm lấy tay anh cười nói, thân thể bất giác khẽ run lên bởi vì lạnh.
"Ừ, Dung của anh lợi hại quá." Sở Uyên gật đầu cười nhẹ, nhưng trong mắt lại thấp thoáng ánh nước mờ nhạt.
"Sao lớn bằng này rồi còn khóc nhè thế hả, đã là cha đứa nhỏ rồi đấy, mất mặt quá à." Bạch Dung không chút khách khí cười nhạo anh.
"Anh không có khóc." Sở Uyên vô thức khịt mũi một cái, hiển nhiên là anh chàng vừa mới chảy không ít nước mắt nước mũi, nhưng anh sẽ không thừa nhận đâu.
"Ha ha, vậy anh mau đi xem con trai mình đi, nó được đặt bên trong lồng ấp rồi, giờ em có chút buồn ngủ, muốn ngủ một lát đã." Bạch Dung ngáp dài một cái, hiện giờ thân thể cậu còn chưa động đậy được, nhưng bởi vì đã được gây tê nên cậu không có cảm giác đau đớn, cơ thể chỉ hơi lạnh một chút thôi.
"Ừ, em ngủ đi, anh chờ em ngủ rồi sẽ đi sau." Lòng Sở Uyên lúc này hỗn độn đủ loại cảm xúc, có vui mừng, có kích động, nhưng nhiều hơn tất cả là cảm giác thoát lực thả lỏng sau nhiều giờ căng thẳng, bàn tay đang nắm lấy Bạch Dung khẽ run lên từng đợt.
"Ừm." Bạch Dung mỉm cười đồng ý, cậu để Sở Uyên đắp kín chăn cho mình rồi nhắm mắt chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Sở Tu Viễn cùng Sở Ương bị lãng quên từ lâu đứng một bên nhìn, lòng thầm nghĩ, hai người này quá mức lợi hại, hoàn toàn phớt lờ hai cha con nhà họ rồi.
Đợi Bạch Dung ngủ thiếp đi Sở Uyên mới đứng dậy chuẩn bị rời đi, nhìn thấy hai người đứng trong phòng anh chợt nhớ ra bản thân đã quên mất chuyện giới thiệu cha mình cho vợ biết rồi, cả căn phòng nhất thời tràn ngập không khí xấu hổ, vốn dĩ quan hệ giữa anh và cha ruột mình đã không mấy thân thiết, lại thêm tâm tình rối rắm phức tạp lúc nãy, có quên béng mất ông cũng là lẽ đương nhiên.
"Đi thăm con trai con trước đi." Sở Tu Viễn cũng thực bất đắc dĩ, vỗ vỗ bả vai Sở Uyên nói, đáng nhẽ hôm tết Trung thu hai cha con ông đều có một ngày nghỉ, thế nhưng bởi vì có việc đột suất mà chậm trễ thời gian tới thăm hai đứa nhỏ, đến muộn bị người ta lãng quên mất còn có thể đổ lỗi cho ai bây giờ.
"Vâng." Sở Uyên cười ngây ngô đáp, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười ngốc ngếch. Sở Ương đứng bên cạnh bĩu môi ghét bỏ, tiểu tử này thoạt nhìn ngốc nghếch vậy mà dĩ nhiên lại lên chức cha trước gã, còn có một người vợ xinh đẹp nữa chứ, thật là, thật là khiến người ta không cam lòng quá đi.
Trẻ sơ sinh đều không được dễ nhìn cho lắm, làn da nhăn nheo đỏ hỏn, tóc trên đầu đã thưa thớt còn vàng xỉn nữa, đôi mắt nhắm tịt còn chưa mở được, trừ khóc ra cũng chỉ biết ị biết tè, nhưng dù có phiền phức bẩn thỉu đến đâu thì vẫn là đứa nhỏ nhận được tình yêu thương vô hạn từ tất cả mọi người trong gia đình.
Nụ cười ngốc nghếch của Sở Uyên không chút biến hóa từ sau khi nhìn thấy con trai mình, anh càng nhìn càng thấy thích, càng nhìn càng thấy đứa bé giống với Bạch Dung, không ai hiểu được anh ta thấy nó giống cậu ấy bằng cách nào, chỉ là, trong đầu anh ta cứ lặp đi lặp lại suy nghĩ, thật tuyệt! giống em Dung.
"Đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?" Tuy tạm thời không thể tiếp xúc gần, nhưng điều đó không chút ảnh hưởng tới niềm yêu thích của nhóm người lớn đối với đứa nhỏ bên trong phòng, nhất là Sở Tu Viễn, giờ ông đã lên chức ông nội rồi đấy nhé, đây là đứa cháu nội đầu tiên của ông, sao có thể không yêu thích được cơ chứ, huống hồ nhìn từ phương diện nào thì đứa nhỏ này cũng dễ thương hơn so với hai thằng con trai thối nhà ông, lớn lên khẳng định sẽ có triển vọng hơn so với hai thằng nhóc thối kia nhiều, cũng không ai có thể hiểu được ông chú ấy làm thế nào mà nhìn ra cái sự 'có triển vọng' ấy từ trên người đứa trẻ sơ sinh thế kia.
"Lấy rồi ạ, là ông nội đặt cho, tên là Sở Hú Dương." Sở Uyên không giấu được nụ cười ngốc trên mặt, khi nói lời này còn lộ ra dáng vẻ kiêu ngạo không thôi, đó chính là con trai của anh, thật tuyệt, Dung đã sinh cho anh một đứa con trai.
"Ừ, tên này rất hay, tốt lắm." Đôi mắt Sở Tu Viễn nhìn chăm chú vào đứa nhỏ nằm gọn lỏn bên trong lồng ấp, gật đầu liên tục khen hay.
Sở Ương vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh lẳng lặng liếc nhìn về phía hai người họ, sao anh ta không nhìn ra được dáng vẻ hiện tại của đứa nhỏ đẹp ở chỗ nào chứ nhỉ? Nhăn nheo như con khỉ con vậy.
Hiển nhiên là, anh ta nào dám nói ra suy nghĩ trong đầu mình để rồi chọc tức hai người này chứ, bằng không người chịu thiệt khẳng định chính là anh ta chứ không ai khác.
Thân thể Bạch Dung tạm thời không cử động được, còn bởi vì mới làm phẫu thuật xong mà trong cơ thể có hiện tượng trướng khí đầy bụng, cho nên không thể ăn được bất cứ thứ gì, phải đợi quá trình thải khí hoàn tất mới bắt đầu ăn được, vậy nên việc bổ sung dinh dưỡng trong ngày đầu tiên sau sinh mổ chỉ có thể dựa vào cách truyền dịch dinh dưỡng, nhằm đảm bảo cung cấp nguồn dinh dưỡng đầy đủ cho cơ thể sau sinh.
Sở Uyên đau lòng nhìn Bạch Dung với khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy chỉ có thể nằm liệt trên giường không cách nào động đậy, dẫu cho anh rất muốn đi qua nhìn đứa nhỏ thêm vài lần, nhưng trong lòng vẫn luôn nhận định tình trạng của Bạch Dung hiện tại càng quan trọng hơn, vậy nên mỗi ngày anh đều dành phần lớn thời gian ở lại trong phòng bệnh chăm sóc cho cậu.
Thân phận của Sở Tu Viễn cũng được Sở Uyên giới thiệu cho Bạch Dung biết ngay sau khi cậu tỉnh dậy. Bạch Dung nghe xong liền có hơi hồi hộp lo lắng, cũng may cậu đã tích góp được không ít kinh nghiệm từ những lần tiếp xúc với ông nội Sở trước đó, hơn nữa sau khi gặp được người thật, dáng vẻ tao nhã, dịu dàng của đối phương khiến Bạch Dung không khỏi thở phào nhẹ nhõm.