Triệu Vô Tâm dắt theo Bạch Bạch đi vào phòng của cô. Lâm Triệu Vũ hiện tại chưa biết việc Lâm Mộc Trà ở trong bệnh viện. Nếu hắn biết chắc chắn đám nam nhân kia sẽ không yên ổn. Nhìn nữ nhân nằm trên giường bệnh không chút huyết sắc trong lòng nàng dâng lên một cỗ chua xót. Nàng đã quên thấy dáng vẻ Lâm Mộc Trà tươi cười rực rỡ với nàng. Lâm Mộc Trà ríu rít bên tai nàng mỗi ngày. Thật sinh động. Lâm Mộc Trà chỉ tươi cười với những người cô cho là quan trọng. Những người khác cô phiền để ý.
Triệu Vô Tâm nắm nhẹ tay cô, gầy đi rồi.
\-Lâm Mộc Trà, cô cứ như vậy mà không tỉnh? Mọi người đều nhớ cô. Ngay cả Bạch Bạch cũng rất nhớ cô.
\-Sao cô lại tuyệt vọng vậy? Ngay cả khi cô biết mẹ kế hại chết mẹ mình cô cũng chưa từng tuyệt vọng vậy! Vì sao? Lũ nam nhân đó xứng đáng sao?
Triệu Vô Tâm luôn luôn thấy một Lâm Mộc Trà vui vẻ nấu đồ ăn cho nàng, vui vẻ vuốt ve chữ 'Hope' trên cây đàn ghita, vui vẻ đánh đàn vào mỗi tối ở ban công. Vì sao giờ cô lại yên tĩnh vậy.
Triệu Vô Tâm cảm thấy khóe mắt ươn ướt. Nàng khóc sao? Bạch Bạch vươn người đặt hai chân lên giường bệnh của cô. Lè lưỡi nhìn về phía cô. Triệu Vô Tâm vuốt đầu nó nhẹ nhàng.
\-Tôi không còn dí súng vào đầu Bạch Bạch nữa rồi. Nó cũng ngoan lắm. Chỉ là hay theo tôi làm Lâm Triệu Vũ bực mình thôi.
\-Tôi muốn nghe cô gọi hai chữ ' chị dâu'. Mau tỉnh lại đi.
Triệu Vô Tâm ngồi một lúc thì thấy Lạc Tố Tố đi vào. Trên tay cầm theo một chậu hoa trà. Nhẹ nhàng đặt bên cửa sổ. Hoa trà sắp nở rồi. Một màu trắng tinh khiết.
\-Chị ở đây? Cô ấy đỡ hơn chưa?
\- Tổ chức TÀ dạo này sao rồi? Lâu rồi tôi không về đó.
\-Vẫn hoạt động bình thường. Tôi lo cho Mộc Trà. Cô ấy đang tự trói mình trong giấc ngủ sâu. Hoa trà sắp nở rồi này. Mộc Trà rất thích ngắm hoa trà vừa nở.
Thêm một bóng nam nhân bước vào phòng bệnh. Cả Triệu Vô Tâm và Lạc Tố Tố đều nhíu mày, cả người tỏa ra sát khi nồng đậm. Nam Cung Ngạo.
Hắn bộ dạng xộc xệch, cả người gầy đi trông thấy.
Lạc Tố Tố và Triệu Vô Tâm không hẹn mà cùng đứng lên che chắn cho cô. Tên nam nhân cặn bã này đến đây làm gì?
Nam Cung Ngạo có bao nhiêu khổ sở chật vật, hắn không ngờ có một ngày hắn rơi vào tình cảnh này, vạn kiếp bất phục.
\-Tôi muốn gặp Tiểu Trà. Cho tôi gặp cô ấy.
Triệu Vô Tâm lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt sát khí lướt qua người hắn.
\-Anh cút đi. Anh nên nhớ anh đã gây ra tổn thương như thế nào cho con bé. Anh không có tư cách thăm Mộc Trà.
\-Xin hai người.... Tôi chỉ muốn nhìn cô ấy... Tôi nhớ cô ấy... Thật sự rất nhớ.
Không ai biết được hằng đêm hắn phải dùng đến thuốc an thần nhưng cũng chỉ được hai ba tiếng gì đó. Trong phòng hắn hình ảnh cô đâu đâu cũng có. Mùi đàn ông nam tính thay bằng mùi rượu nồng nàn trong căn phòng không chút ánh sáng. Hắn đã khổ sở như thế nào? Nhớ cô... Hắn thật sắp hỏng rồi. Nghe được chút tin tức về cô hắn tức tốc đi đến.
Lạc Tố Tố hừ lạnh nhìn Triệu Vô Tâm. Bộ dạng này của hắn cũng thật tội nghiệp đi. Triệu Vô Tâm dắt Bạch Bạch đi ra ngoài cùng Lạc Tố Tố.
\-Anh chỉ có 10 phút. Mùi rượu trên người anh nồng quá.
Nam Cung Ngạo vui mừng lao đến bên giường bệnh của cô. Tiểu Trà thật sự là em rồi. Anh không nằm mơ.
\-Tiểu Trà em thật tàn nhẫn... Em đừng biến mất khỏi cuộc sống của anh nữa nhé. Tiểu Trà... Anh yêu em. Không thể không có em, xin em tỉnh dậy. Anh sắp không chịu nổi nữa rồi
.
.
.
Suốt một tuần đám nam nhân thay phiên nhau chăm sóc cho cô. Những nụ hoa trà bên cửa sổ đã bắt đầu chuẩn bị nở rộ,một màu trắng thuần khiết nhưng lại thật buồn.
Trời về tối
Lãnh Hàn như mọi khi đến chăm sóc cho cô, hắn nhẹ nhàng điểm lên trán cô một nụ hôn. Những ngón tay thon dài vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt xinh xảo của cô.
\-Em không hề biết. Không hề biết anh là người yêu em trước tiên chứ không phải em. Là vì em thân mật với Tống Hạo Thiên, anh vì lòng tự tôn của nam nhân mà vụt mất em. Tiểu Trà, nếu em tỉnh dậy nhất định Anh sẽ không khiến em khổ sở. Mặc kệ bọn nam nhân kia ưu tú như thế nào. Anh sẽ không buông em ra đâu.
Hắn cười nhạt, nụ cười chất chứa sự ưu thương, khoé mắt sớm đã ươn ướt. Lãnh Hàn đứng dậy đi lên sân thượng của bệnh viện. Không thể để cho cô nhìn thấy bản thân hắn yếu đuối như vậy.
Lãnh Hàn vừa rồi khỏi phòng thì có một bóng đen đi vào phòng cô. Cả người mặc kín một bộ màu đen. Khăn trùm đầu từ từ thả xuống. Lâm Lục Chi ánh mắt chỉ toàn thù hận, khuôn mặt búp bê xinh đẹp vặn vẹo trở nên thật xấu xí. Cô ta tiến lại gần phía Mộc Trà, môi nhếch lên quỷ dị.
\-Lâm Mộc Trà, chính cô khiến tôi ra nông nỗi này. Mẹ tôi cũng bị anh cô bắt đi không rõ tung tích. Tôi bị mọi người xa lánh, ngay cả nam nhân của tôi cô cũng cướp hết. Tất cả là vì sao?
\-Cô luôn làm tôi thật chướng mắt. Vì cớ gì mà Thượng Tử Đằng ngay cả khi say khướt cũng gọi tên cô? Vì cớ gì mà nói chuyện với tôi Âu Dương Triệt luôn hỏi về cô? Vì sao?? Vì sao chứ???
\-Cô phải chết.... Cô chết đi.... Chết đi.
\-Cô điên đủ chưa?
.
.
.
.
Vote and cmt