Edit: Đậu Xanh
Tất nhiên Thư Khả Du không phải đang bận việc trong tiệm, mà là việc giữa cô và Tần Vịnh.
Sau khi từ chối Tần Vịnh xong, cô lập tức nói với ba mẹ và Hứa Sầm về việc chia tay với anh ta, ba mẹ cảm thấy kinh ngạc, yêu nhau nhiều năm như thế sao có thể nói chia tay là chia tay được. Còn Hứa Sầm chỉ hỏi cô vài câu sau đó không nói thêm gì nữa, cô ấy bảo cô vui vẻ là được.
Sau khi mọi thứ dường như ổn định trở lại, thì những cuộc điện thoại của Tần Vịnh dồn dập gọi đến, anh ta như thể đã biến thành một con người khác vậy, trước kia anh ta yên lặng đến mức khiến Thư Khả Du cảm thấy chia tay đối với anh ta mà nói chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, anh ta có thể "ừ" một tiếng sau đó tiếp tục đâm đầu vào công việc, nhưng hiện tại cục diện này lại hóc búa đến mức khiến cô không biết nên giải quyết như thế nào.
Cô nhốt bản thân mình trong phòng, trong điện thoại là những dòng tin nhắn không ngừng gửi đến của Tần Vịnh còn ngoài cửa mẹ Thư dịu giọng hỏi cô tại sao lại chia tay.
Cô bị trong trong ngoài ngoài bao vây, đầu óc giống như sắp nổ tung, sau khi cô tắt nguồn điện thoại, mới nói với người ngoài cửa: "Không thích nữa thì chia tay thôi ạ, mẹ đừng hỏi nữa."
Giọng nói bên ngoài cửa chợt dừng lại, thế giới cũng trở nên yên tĩnh hơn.
Cô cứ như thế làm ổ ở trong nhà hai ngày, bẩn thỉu nhếch nhác, đói bụng rồi mới ra ngoài ăn cơm, ăn cơm xong lại quay trở về phòng ngẩn người. Thỉnh thoảng mở điện thoại lên, tin nhắn của Tần Vịnh chất thành núi cao, trong đó còn xen lẫn những dòng tin nhắn dồn dập của Lục Diên, cô không thèm xem, chỉ cảm thấy phiền lòng.
Lại qua thêm hai ngày, Tần Vịnh không còn gửi tin nhắn nữa, cô cứ tưởng rằng chuyện của Tần Vịnh được giải quyết. Nhưng Lục Diên vẫn còn gửi, vẫn thường xuyên gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không nghe máy. Cô vẫn cần chút thời gian để suy nghĩ cách xử lý cho mối quan hệ giữa cô và Lục Diên.
Buổi chiều hôm ấy thời tiết không tệ, trên bầu trời từng đám mây chất chồng lên nhau, thỉnh thoảng lộ ra một khoảng trống lập lòe tia sáng, mặt trời cũng ló dạng trong ngày đông lạnh giá, chiếu rọi từng vệt nắng màu vàng ấm áp trên đất.
Dưới sự thôi thúc của mẹ Thư cuối cùng Thư Khả Du cũng chăm chút lại bản thân mình, gội đầu trang điểm xong thì bị mẹ Thư kéo ra ngoài dạo phố.
Nhưng suốt cả buổi chiều cơ thể mẹ cô luôn căng thẳng giống như có tâm sự gì đó, bà kéo cô đi dạo phố cũng giống như có mục đích riêng, đi thẳng đến một cửa hàng trong trung tâm thương mại, sau đó bọn họ dừng chân trước một cửa hàng áo cưới.
Mi tâm Thư Khả Du nhảy giật, cô hoảng loạn nhìn sang mẹ mình, mẹ Thư vẻ mặt điềm tĩnh, cười cười nói: "Vào xem thử đi."
"Mẹ.....con xem cái này làm gì chứ? Con cũng đâu có kết hôn."
"Trước sau gì cũng sẽ kết hôn, thử thôi mà." Mẹ Thư đẩy cô vào cửa, nhân viên cửa hàng cũng giống như đã nhận được chỉ thị mà chạy đến kéo cô vào, sau cùng cô bị lôi vào trong...
Trong cửa hàng áo cưới được trang hoàng rất cao cấp xa hoa, vách tường màu trắng xóa phối với đèn treo màu ấm, từng bộ váy cưới xinh đẹp lại to lớn được mặc trên người ma nơ canh, vừa mộng ảo lại vừa đẹp đẽ. Nỗi buồn phiền của Thư Khả Du suốt mấy ngày qua đều được số váy vóc hoa lệ này chữa lành, chứng trầm cảm được xoa dịu trong thiên đường váy trắng này.
Cô không khống chế được bản thân vươn tay ra chạm vào, sờ vào những mảnh vải ấy tỉ mỉ ngắm nhìn, thậm chí ở trong đầu cô còn tưởng tượng rằng bản thân mình mặc những chiếc váy này lên sẽ trông như thế nào, tiếp đến tất nhiên sẽ nghĩ đến chú rể của cô...
Hơi nghiêng đầu nói thích cô.
Sau khi ý thức được người ở trong đầu bản thân, cô vội vã xua đuổi anh ra ngoài.
Nhân viên cửa hàng chạy đến, trên mặt nở nụ cười niềm nở, dịu giọng nói, "Nếu thấy thích thì có thể mặc thử ạ."
Thư Khả Du vô thức lắc đầu nói không cần, nhưng mẹ cô ở bên cạnh lại nắm lấy tay của cô, tựa như động viên cô nói: "Thử đi con."
Cô nhìn vào chiếc váy cưới ở trong tay, trong lòng dao động, rõ ràng dâng trào xúc cảm vui vẻ kích động, nhưng không biết tại sao cô lại muốn trốn tránh.
Cô thử nghĩ, mặc thử xem sao mà thôi.
Cô ngước mắt nói với nhân viên cửa hàng, "Cho thử bộ này vậy, cảm ơn."
Nào ngờ, sau khi nhân viên cửa hàng cầm theo chiếc váy cưới cùng cô đi vào phòng thay đồ, mẹ Thư lập tức lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tần Vịnh: [Dì chỉ có thể giúp được con đến đây thôi. Con bé vào phòng thay váy cưới rồi, hai đứa con nói chuyện cho đàng hoàng, dì về trước đây.]
Lúc này Tần Vịnh đang chờ trong bãi đậu xe của trung tâm thương mại, vừa nhìn thấy đoạn tin nhắn này, anh ta trả lời ngay, [Cảm ơn dì, con nhất định sẽ cố gắng níu kéo cô ấy về bên mình, dù sao cũng đã yêu nhau nhiều năm thế, không thể nói chấm dứt là chấm dứt được.]
Anh ta vừa chuẩn bị xuống xe, điện thoại lại nhận được một dòng tin nhắn.
Là của Thi Khiết.
Anh ta vô thức nhíu mày, chân mày khóa chặt thành một chữ xuyên (川) thật lớn, anh ta mở ra: [Rốt cuộc anh có chịu trách nhiệm không?]
"Bệnh thần kinh." Anh ta thấp giọng chửi một câu, rồi cất điện thoại vào trong túi.
Chưa đi được mấy bước, chuông điện thoại reo lên, anh ta tưởng là Thi Khiết, đến nhìn cũng chưa nhìn đã bắt máy, vừa bắt máy đã mất kiên nhẫn mà hỏi: "Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Đối diện khẽ ngập ngừng, quản lý của anh ta lên tiếng: "...Bảng báo cáo này của cậu có chút vấn đề, quay về sửa đi."
Tần Vịnh phát giác ra đây không phải là giọng nói của Thi Khiết, anh ta giật hoảng mình, sau khi giơ điện thoại lên nhìn thấy là số điện thoại của quản lý, anh ta vội vã nói: "Xin lỗi...quản lý, tôi còn tưởng là số điện thoại chào hàng gì đó."
"Không sao, cậu quay về chỉnh sửa báo cáo đi."
"Phần nào thế? Bây giờ phải về ngay ư?" Tần Vịnh buồn bực không thôi, vào thời điểm quan trọng như thế này sao ai cũng làm phiền anh ta thế.
"Chính là phần đã đưa đến chỗ của giám đốc đấy, tôi vẫn chưa kiểm tra là chỗ nào xảy ra vấn đề, nhưng giám đốc bảo cậu sửa, còn phải là lập tức."
Giám đốc? Nghe thấy hai chữ này, trái tim của Tần Vịnh cũng theo đó treo tọt lên cao, "Lập tức phải không? Tôi biết rồi." Anh ta ngắt điện thoại, nhìn nhìn lối vào của trung tâm thương mại, bất lực thở dài một hơi.
Thôi đi, để lần sau vậy, công việc quan trọng hơn.
-
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên cửa hàng Thư Khả Du đã thay xong váy cưới, cô kéo theo vạt váy, gương mặt tràn đầy gió xuân đi ra khỏi phòng thử đồ, vốn nghĩ rằng sẽ nhìn thấy mẹ của mình, nhưng không có. Không có một người nào, đến cả nhân viên cửa hàng cũng biến mất không thấy đâu nữa.
Cô xoay đầu nhìn xung quanh, cửa hàng váy cưới này rất lớn, có hai tầng, còn phân cả sảnh trước và sảnh sau, phòng thử đồ nằm khuất ở sảnh sau, hiện tại cô đang ở trước cửa phòng thay đồ trên tầng hai, nhân viên cửa hàng có lẽ ở dưới tầng một tiếp khách, mẹ cô có thể cũng đang ở bên dưới đợi cô.