Edit: Đậu Xanh
Câu nói này giống như một tia sét đánh xuống.
Chiếc mặt nạ ở trên mặt Tần Vịnh vang lên tiếng nứt đôi...
Anh ta trừng mắt, cách một lớp mắt kính không mỏng, Thư Khả Du cũng có thể nhìn thấy được sự kinh hãi và vẻ khó tin trong đôi mắt của anh ta.
Tần Vịnh đột ngột dời tầm mắt của mình đi, có chút thất thố uống nước chanh ở trước mặt, rất lạnh và rất đắng, anh ta nuốt chất lỏng xuống cổ họng, rồi chợt như vừa hồi thần lại nhìn Thư Khả Du đang mang vẻ mặt kiên định: "Em có ý gì? Yêu nhau biết bao nhiêu năm, bây giờ em nói với anh là em không thích anh."
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, trong lòng Thư Khả Du có chút nhút nhát, nhưng cô không ngừng động viên bản thân, cô ngước mắt nhìn anh ta, tầm nhìn của hai người va vào nhau trong không khí mang đậm hương thơm của cà phê, cô đè thấp giọng nói: "Ý trên mặt chữ. Em có thể nói lời xin lỗi với anh, nhưng hôm nay em muốn nói những lời này...chúng ta chia tay đi, em không nhận món quà này được. Xin lỗi, Tần Vịnh."
Biểu cảm khó tin của Tần Vịnh dần dần bị ngọn lửa tức giận dằn xuống, chân mày anh ta nhíu chặt, trong đôi mắt lập lòe từng ngọn lửa.
Thư Khả Du cúi thấp đầu không đợi anh ta nói chuyện, "Em đi trước đây." Nói xong, cô lập tức xách túi của mình lên, vội vã rời đi.
Cô không dám ở lại thêm nữa, cô sợ Tần Vịnh sẽ hỏi ra những vấn đề mà cô không thể trả lời được. Cô biết rõ ràng, cô có lỗi với Tần Vịnh trong mối quan hệ này, cô và anh ta ở bên nhau vốn không phải vì tình yêu, nhưng hiện tại lại phải chia tay bởi cái gọi là " tình yêu", cô biết bản thân mình khốn nạn, nhưng bắt cô phải tiếp tục cùng anh ta qua lại như thế này, cô làm không được.
Chỉ mỗi việc làm bạn trai bạn gái thôi mà cô đã cảm thấy khó chịu, bây giờ Tần Vịnh muốn kết hôn với cô, đây là điều mãi mãi không thể.
Cô biết rõ tại sao trước đó bản thân có thể làm bạn gái của anh ta, nhưng hiện tại có thế nào cũng không làm được nữa, đó là bởi vì Lục Diên, hoặc có thể nói bởi vì bản thân cô.
Cô rối rắm xoắn xuýt trong mối quan hệ giữa ba người bọn họ, cô đã suy nghĩ rất lâu, nếu như cô không chia tay, ba người sẽ khó yên ổn, nếu như cô chia tay rồi, đối với ba người chắc chắn tốt hơn một chút.
Nhưng bản thân cô chưa từng nghĩ đến sẽ ở bên Lục Diên sau khi chia tay với Tần Vịnh, lý do cô và anh chia tay ở thời cấp ba, cô vẫn còn nhớ rất rõ, cái vết nứt này không hề được lấp đầy theo sự xoay chuyển của thời gian, bây giờ xem ra, dường như nó càng lớn hơn.
Cô chia tay với Tần Vịnh, chỉ bởi vì cô không thích anh ta mà thôi, theo cô thấy, anh ta chắc cũng không hề thích cô nhỉ.
Trạng thái hiện tại của bản thân cô đã bởi vì Lục Diên mà xuất hiện thay đổi, cô không thể vừa thích một người lại vừa cùng một người khác qua lại nữa.
Cô không có cách nào lừa gạt bản thân.
--
Lục Diên vẫn luôn bảo Tôn Như Mộng quan sát động thái của Tần Vịnh, từ thư ký giám đốc bỗng dưng lại biến thành thám tử riêng của anh, nhưng Tôn Như Mộng cảm thấy rất vui, vừa có thể ăn dưa vừa có thể kiếm tiền, làm công việc của paparazzi rồi cầm tiền của thư ký giám đốc, nói chung là cô ấy rất tự nguyện.
Cuộc đối thoại của cô ấy cùng bạn trai cũng từ phim thần tượng củi gạo mắm muối biến thành "Nhật ký làm tiểu tam của Lục tổng".
[Mẹ ơi, Tần Vịnh đi mua nhẫn rồi!]
[Anh ta cầu hôn sao? Lục tổng của bọn em nói thế nào?]
[Anh ấy tức đến mức muốn giết người.]
Sau khi Lục Diên biết được Tần Vịnh muốn cầu hôn, anh cảm thấy hoảng loạn, mẹ nó, cái tên tra nam này làm sao có thể: tối qua vừa cùng người phụ nữ khác lên giường, sáng sớm ngay cả quần áo cũng không thay lại chạy đi mua nhẫn để cầu hôn với bạn gái?
Mắt nhìn của Thư Khả Du cũng thật là tệ hại. Không đúng, là mắt nhìn của hiện tại tệ hại.
Anh ngồi trên ghế làm việc của mình, bực bội ấn ấn giữa mày, ngón tay không ngừng gõ lên tay vịn của ghế, nhưng càng gõ lại càng phiền lòng.
Bước ngoặt cầu hôn này của Tần Vịnh thật sự nằm ngoài dự liệu của anh, anh muốn cướp Thư Khả Du về, nhưng không ngờ đến Tần Vịnh lại gấp gáp muốn cưới cô đến thế. Anh đã cho Thư Khả Du quá ít thời gian để suy nghĩ, nếu như tối qua cô chưa nghĩ kĩ, hôm nay đầu óc hồ đồ đồng ý rồi thì biết phải làm sao đây?
Mẹ nó, phiền chết đi được.
Anh ngẩn người ngồi nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài cửa sổ, văn phòng làm việcowr trên tầng cao, không có chim chỉ có mây trắng cuồn cuộn trên bầu trời, anh nhìn rất lâu, sau đó đưa ra quyết định.
Đồng ý thì đồng ý đi, anh có thể làm Tây Môn Khánh. Đào góc tường thì cũng đào rồi, cũng không sợ phải đào sâu thêm một chút nữa, cái việc cướp vợ của người khác này, anh có thể làm được. Nếu như hai người thật sự muốn kết hôn, thì đoạn ghi âm ở trong tay anh có chỗ để dùng, anh có thể khiến Tần Vịnh thân bại danh liệt bất cứ lúc nào, để Thư Khả Du biết rằng người cô muốn gả là một kẻ đê tiện.
Chẳng qua, sau khi chịu thiệt anh phải đòi lại gấp bội từ trên người Thư Khả Du mới được.